Đại công chúa Cecilia chính thức tuyển chọn Hoàng phu, nàng truyền lệnh ngày nữa các đại gia tộc tham kiến trên đại điện, nàng sẽ cho họ một câu trả lời, cũng cho họ một vị vua xứng đáng.
Harriet nhìn người đứng trên đại điện, đã bao ngày rồi, hắn không gặp nàng, từ sau hôm đó, mặc dù rất lo lắng nhưng hắn lại không thể gặp nàng.
Hôm nay trông nàng thật khác biệt, làn váy màu đỏ rực lửa, điểm xuyết thêu ren đen trên cánh tay cùng cổ, nổi bật lên chiếc cổ cao, thanh tú và làn da trắng ngọc tuyệt đẹp, nàng đứng đó, tỏa sáng lên vẻ đẹp của một bông hồng có gai, sắc đẹp cùng quyền lực.
Dường như những ngày qua nàng đã trút đi những ưu thương, cùng ngây thơ lột xác trở nên thật xinh đẹp, rực rỡ lại động lòng người.
Hoa Y bước xuống bậc thang, dừng trước mặt các đại gia tộc, đây là tất cả những người trụ cột của đế quốc, nhẹ nở nụ cười, xua tan đi không khí căng thẳng cùng bí bách, nàng nói: "Các vị, Quốc vương đế quốc Hazard, người đã hi sinh vì đế quốc, bảo vệ trọn vẹn đế quốc này, và phát triển hưng thịnh nó cho đến ngày hôm nay, người là một Phụ hoàng tốt, cũng là một Quốc vương tốt, ta chắc hẳn trong chính thâm tâm các vị đều biết điều ấy".
Liếc mắt nhìn toàn bộ những người đang có mặt ở đây, nụ cười cũng đã tắt, khuôn mặt chỉ còn lại sự sắc bén, cùng uy quyền: "Cho nên, người có thể ngồi lên vương vị, cũng phải là người có tài đức vẹn toàn, không thể chỉ đơn giản là tuyển một cái Hoàng phu là có thể".
Tất cả đại điện xôn xao vì câu nói của nàng, Công tước Drawin có điều không thể lý giải, liền hỏi lại nàng: "Vậy nếu ta không nhầm, ý Đại công chúa là nàng sẽ không chọn hoàng phu để lên ngôi vị?".
Hoa Y nhìn đến hắn, ánh mắt kiên định: "Đúng, ta không định chọn Hoàng phu để lên ngôi vị, mà ta muốn chọn bất cứ ai cũng có thể lên ngôi vị".
Các đại gia tộc đều xôn xao đi lên, có một số người còn không thể kiềm chế được nhanh chóng hỏi nàng: "Bất cứ ai, ý người là kể cả những người không có trong danh sách tuyển Hoàng phu đều sẽ có khả năng lên Vương vị?".
Hoa Y môi đỏ khẽ câu lên, nở một nụ cười hàm chứa nhiều ý nghĩa nói: "Chính xác lại cũng không chính xác".
Harriet ánh mắt có chút u tối nhìn nàng, hắn đang không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì.
Lại thấy nàng nói: "Ta muốn hỏi mọi người một câu, chỉ cần có người trả lời đúng, Vương vị cùng uy quyền đều thuộc về người đó".
Một trận xôn xao tiếp diễn, cho đến bây giờ cả Tử tước Howl cũng không thể không lên tiếng: "Công chúa, ta cho rằng, người không đủ quyền lực để làm như thế này đâu, hơn nữa câu hỏi của người nếu tất cả mọi người đều trả lời đúng, vậy chẳng phải tất cả đều trở thành Quốc vương đế quốc Hazard hết hay sao".
Hoa Y bước về phía hắn, chiếc quạt trong tay xòe ra, môi đỏ khẽ nhếch, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt hắn: "Tử tước, ta cho rằng ta có quyền làm điều này, Phụ hoàng đã từng nói, cho đến khi ta thực sự muốn không ai có quyền ép ta lấy Hoàng phu, lại nói câu hỏi của ta, chính là Phụ hoàng đặt ra, với bản lĩnh và suy nghĩ của người, ngài nghĩ rằng, ai cũng có thể trả lời được?".
Nhận lại được sự im lặng, Quốc vương thật sự là người anh minh lỗi lạc, ông làm người chưa từng khiến cho bất cứ ai thất vọng, cũng đều là vị anh hùng trong lòng mỗi người ở đây.
Hoa Y lê làn váy, đứng lên trên bậc thang, quét mắt xuống toàn bộ những người có mặt ngày hôm nay tại đây, giọng nói như chuông bạc ngân vang: "Thứ gì...sẽ tận diệt đế quốc này?".
Vài tiếng hút khí vang lên, sau đó một vài người có chút phẫn nộ, tiếng nói cũng bất giác nâng lên vài cao độ: "Công chúa người này là có ý gì? Câu hỏi của người là muốn đế quốc chúng ta tận diệt sao?".
Hoa Y nở nụ cười, lần này là nụ cười trào phúng, trào phúng những con người thiển cận, không có một triều đại nào không suy sụp, cũng không có quốc gia nào mãi mãi trường tồn cả, có thịnh ắt có suy, một bậc đế vương đều phải suy nghĩ đến phương diện này, một là để làm chậm quá trình suy vong, hai là có được phương án khi sự suy vong đã đến cực điểm.
Harriet chỉ lặng yên quan sát nàng, câu hỏi này, cũng đã có người từng hỏi hắn, khi ấy, hắn đã trả lời ra sao?, nở nụ cười bất đắc dĩ, rốt cuộc nàng chỉ vô tình nhắc đến, hay là cố tình ám chỉ điều gì đây? Đôi khi nàng thật sự thông minh đến đáng sợ, khiến hắn dường như cảm thấy nàng nhìn thấu tất cả, nhưng hóa ra vẫn chỉ do tưởng tượng của hắn.
Hoa Y không trả lời câu hỏi của người bên dưới, nàng chỉ chăm chú xếp lại từng nan quạt, thật chỉnh tề, cũng thật thẳng hàng, cho đến chiếc nan cuối cùng, quạt hoàn toàn được gập lại, nàng mới ngẩng đầu lên nói: "Ta sẽ phát cho mọi người một tờ giấy, mọi người hãy ghi câu trả lời và tên mình trên giấy, nếu để giấy trắng, coi như người đó bị loại ra khỏi ứng cử viên của Vương vị".
Từ khi nghe câu hỏi, đã có rất nhiều người bất mãn, dạng câu hỏi, cùng việc đặt cược vương vị, làm vô số người nhìn nàng không thuận mắt, cho đến bây giờ vài Bá tước cùng một số gia tộc có chút ánh mắt địch ý nhìn đến nàng.
Hoa Y nhìn từng lá phiếu, cũng không quá nhiều, cơ bản đều cùng một câu trả lời, không mấy đặc sắc, cho đến khi lá phiếu cuối cùng, nở một nụ cười, người này, hắn hiểu, hắn đều hiểu.
Cầm trong tay lá phiếu cuối cùng, nàng đọc to: "Câu trả lời chính là lòng người, nhân tâm chính là thứ sẽ khiến đế quốc suy bại, mà người trả lời đúng, duy chỉ có...Hầu tước Harriet".
"Kết quả đã sẵn có trên đây, vậy vương vị này cũng nên trao cho đúng người, có tinh lực, cũng có đủ nhãn lực để cai quản nó", sau khi nàng nói, liền có vô số ánh mắt tràn ngâp sát khí nhìn về đây, thậm chí có người còn thô lỗ, không hề quan tâm đến lễ nghĩa hướng nàng: "Công chúa, có phải người đã cùng với Hầu tước Harriet trao đổi trước về ngày hôm nay, nghe nói người và hắn trước đã ở bên nhau, phải chăng tất cả những gì người làm ngày hôm nay đều chỉ là giúp hắn đi lên Vương vị".
Hoa Y quét mắt qua bọn họ, chưa hề để tâm, liếc về phía Theodore.
Toàn bộ hiệp sĩ bảo vệ đều rút kiếm ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía đám người, dường như họ chỉ cần manh động một chút, đầu liền sẽ lìa khỏi cổ.
Hoa Y lười biếng nhìn về đám người trước mặt: "Có gan chơi, nhưng lại không có gan chịu, đám người các ngươi thực sự khiến ta cảm thấy nực cười, suy cho cùng ta cũng chỉ có thể làm đến đây, Vương vị cũng đã tìm thấy chủ nhân của nó, tất cả những chuyện còn lại...âu đều dựa vào quyền lực cùng bản thân ngài thôi Hầu tước Harriet", nói xong nàng liền lê làn váy bước đi rồi.
Harriet nhìn thân ảnh nàng khuất dạng, nở nụ cười, hắn rốt cuộc vẫn là không thể hiểu được nàng, hắn chưa từng nhận thức rõ ràng nàng, là ngây thơ, thuần khiết, mạnh mẽ người, hay là thông minh, cơ trí, cá tính người.
Nhưng hắn là biết dù nàng là thế nào hắn đều yêu nàng, đều là điên cuồng muốn chiếm lấy nàng, nàng nhất định sẽ thuộc về hắn, hắn có được Vương vị, cũng sẽ có đươc nàng.