Từ sau cuộc nói chuyện, dường như con ma đi theo cô càng ngày càng bạo dạn hơn, tình hình là khi cô ngủ trưa...cảm thấy lạnh lẽo đằng sau lưng, khi cô ngồi xem phim cảm thấy một bên lạnh lẽo, khi cô rửa bát, cái eo già của cô như muốn đóng băng...
Cho đến khi cô không thể chịu đựng được nữa, gào lên tên hắn: "Trầm Cẩm Thanh! Từ bây giờ nếu không được em cho phép, anh cấm được lại gần em nửa bước!".
Trầm Cẩm Thanh nhìn cô, đôi mắt luôn chứa đựng một chút nước, khuôn mặt lại làm như oan ức lắm, rầu rĩ đi xuống, tràn ngập sự thất vọng cùng đáng thương.
Hoa Y nhìn thấy bộ dạng này của hắn, đầu có chút cứng nhắc quay đi, giả bộ không chú ý đến hắn, nhưng thực chất trong tâm đang niệm hàng chục lần thanh tâm chú, không được để chữ sắc treo trên đầu, suy cho cùng cô là một nhan khống, cô rất thích những thứ xinh đẹp và tinh xảo, mà diện mạo của hắn tại thế giới này...là phạm quy rồi...
Hoa Y để kiềm chế chính mình, trực tiếp ngó lơ hắn, cô là dùng biện pháp, mắt không thấy tâm không phiền.
Buổi tối trực tiếp leo lên giường đi ngủ, mặc kệ hắn đứng ngẩn ngơ tại góc căn phòng, tình cảnh lặp lại y hệt như tối qua.
Trầm Cẩm Thanh khuôn mặt rầu rĩ, rõ ràng là hắn chỉ muốn thân cận với nàng hơn, nhưng dường như nàng không thích hắn làm thế, trong lòng có chút buồn rầu.
Một lúc sau thấy người trên giường hơi thở đều đều, có lẽ cô đã ngủ, không thể kìm lòng được, hắn ngắm nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ, ánh trăng từ ô cửa sổ, chiếu rọi dung nhan của cô, như khắc vào lòng hắn, như nhắc nhở hắn, rằng hắn đã tìm được cô rồi, cô ở ngay đây, ngay cạnh bên hắn.
Vươn đôi tay, nhẹ chạm lên khuôn mặt cô, cảm giác ấm áp này, hắn thực thích, ngày đó Phụ hoàng bảo hắn điên rồi, hắn theo đuổi một bóng hình do chính hắn tự huyễn hoặc, nhưng Phụ hoàng à, người nhìn xem, chẳng phải hắn đã tìm được cô rồi sao, hắn vẫn luôn biết là cô tồn tại, luôn tồn tại, chỉ là hắn cùng cô, khác biệt một cái thời đại mà thôi.
Chợt cánh tay bị nắm lại, người trên giường đã mở mắt, đôi mắt tinh tường nào có chút buồn ngủ, một lực đạo mạnh mẽ kéo hắn xuống.
Hoa Y vòng tay qua ôm hắn, mặt áp tại ngực hắn, thực sự từ lúc hắn bước lại đây, cô đã tỉnh rồi, nhưng cho đến khi nhìn thấy đôi mắt hắn, cô lại thực sự không thốt ra được lời trách mắng nào.
Đôi mắt hắn ánh lên nỗi đau thương của thời gian, mất mát, cũng xen lẫn sự mờ mịt, âu lo, giống như hắn sợ sẽ đánh mất đi một vật rất quan trọng...
Khiến cho cô không kìm lòng được muốn an ủi hắn, muốn xóa đi đôi mắt đau thương ấy, cô không muốn hắn mang đôi mắt như thế nhìn mình, suy cho cùng, một người phải yêu người kia đến thế nào, mới có thể cho dù mất trí nhớ, cho dù có bị pháp tắc thế giới áp đặt, vẫn có thể nhớ ra cô, vẫn có thể dâng lên phần tình cảm ấy, rõ ràng, chân thành, đến vậy.
Hoa Y biết rằng, cô không thể yêu một người đến thế, nhưng cô muốn thử yêu một người, mà hắn, là người xứng đáng để cô trao gửi tình yêu.
Trầm Cẩm Thanh nhìn người trong lồng ngực, là cô chủ động ôm hắn, khóe miệng bất giác cong lên, đôi tay có chút run rẩy, vòng qua, ôm cô vào lòng, ngửi được mùi thơm trên tóc cô, cảm giác thực chân thật, giống như lúc hắn còn sống vậy, trái tim hắn một lần nữa vì cô mà loạn nhịp.