Hoa Y thức dậy, Nam Kỷ vẫn còn đang ngủ, cô nở nụ cười hôn lên trán hắn rồi xuống giường.
Cô lê dép xuống phòng ăn, xuống mới biết hoá ra chỉ có cô với Nam Kỷ còn ngủ mọi người đều dậy hết rồi.
Thiệu Đình Phong tinh thần sáng láng ngồi bên cạnh Thiệu Đình Hựu, còn rất vui vì sau một đêm ngủ dậy có thêm nhiều người mới.
Quỳnh Dao bận rộn với nồi canh, Hàn Phi nói chuyện với Thiệu Đình Hựu, Tào Lỗi ngồi một bên gắp đồ ăn.
Cô vừa bước vào mọi người đều dừng động tác quay lại đây, Hoa Y thực tự nhiên trấn định bước qua ngồi xuống.
Quỳnh Dao nhanh lẹ lấy bát đũa cho cô, cười thật tươi: "Hôm nay mình nấu canh sườn, lát múc cho cậu bát thật nhiều thịt, mà Nam Kỷ không xuống ăn trưa hả?"
Hàn Phi nghe vậy liền nói: "Cậu chủ thường ăn cơm trong phòng, cậu ấy không thích chỗ đông người"
Nói xong đánh mắt qua Tào Lỗi, Tào Lỗi đứng dậy thật quen thuộc sắp đồ ăn tính mang lên trên.
"Hắn còn đang ngủ, lát tôi mang lên"
Hoa Y cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn.
Tào Lỗi nhìn qua Hàn Phi, thấy ông gật đầu cũng liền bỏ xuống đi về chỗ ngồi.
Hoa Y ăn cũng không lâu lắm, căn bản cô là đói đến tỉnh cho nên tốc độ ăn không hề chậm, cô ăn xong liền sắp đồ ăn cầm lên lầu.
Cạch cánh cửa mở ra, thiếu niên ngồi trên sofa chân co lại, áo rộng thùng thình lộn xộn trên người hắn, hắn đang nghịch mấy món đồ chơi.
Hoa Y tiến lại bày đồ ăn lên trên bàn, ngậm ý cười nhìn hắn: "Mấy tuổi rồi mà còn chơi đồ chơi?"
Nam Kỷ ngẩng đầu nhìn cô, cất món đồ chơi sang bên cạnh.
"Không phải đồ chơi, là vũ khí"
"Ồ" Hoa Y tò mò bước về phía hắn ngồi xuống, cầm lên ô tô điều khiển ngắm nghía.
"Có gì đặc biệt"
Nam Kỷ nhíu mày dịch người ra tránh tiếp xúc với cô: "Cô không cần biết, cởi trói"
Hoa Y nhìn hắn mặt đầy ý cười gian xảo.
"Không cần cởi, em đút anh"
Nói đoạn cô thực sự cầm lên đũa tính đút hắn.
Nam Kỷ mím chặt môi, dùng ánh mắt uất hận sâu sắc nhìn cô.
Hoa Y thôi trêu hắn, cởi trói cho hắn tự do hoạt động, cùng lúc quay người bước ra ngoài.
Thiệu Đình Hựu thấy cô liền gọi cô qua phòng hắn, bên trong còn có Quỳnh Dao.
Thiệu Đình Hựu: "Mấy người kia, thân thủ rất tốt, chúng ta đi với họ sẽ luôn phải phòng bị, tôi nghĩ sáng mai chúng ta nên xuất phát rời khỏi đây"
"Tại sao phải đi? Ở đây ăn ngon uống ngon, còn chưa đủ?" Hoa Y nâng mắt nhìn hắn.
"Không phải, chúng ta không thể ở mãi một chỗ được, lại nói lương thực sớm sẽ cạn kiệt"
"Cạn rồi hãng hay, vẫn quan điểm cũ, cậu muốn có thể tự mình rời đi" Hoa Y không mặn không nhạt nói.
Thiệu Đình Hựu suy nghĩ không biết vì cái gì lại chấp nhận nghe lời cô.
Hoa Y chợt nhớ ra, quay qua Quỳnh Dao: "Cậu biết làm bánh ngọt không?"
Quỳnh Dao mắt sáng rỡ: "Biết, Tiểu Y muốn ăn để tớ đi làm"
Nói xong liền chạy nhanh xuống lầu.
Hoa Y quay đầu, ánh mắt híp lại nhìn Thiệu Đình Hựu: "Tôi biết cậu không có năng lực tự mình chăm sóc em trai, nếu đã muốn nhờ cậy người khác, thì đừng nên cố gắng toan tính tôi"
Thiệu Đình Hựu cứng lại, bộ dạng mất tự nhiên, một lúc sau ánh mắt chân thành hơn nhiều hướng cô.
"Thằng bé còn quá nhỏ, tôi lại không thể chắc chắn sẽ bảo vệ nó chu toàn, nó nên ở chỗ đông người hơn, lại nói Quỳnh Dao chăm sóc trẻ con rất tốt, xin lỗi"
Hoa Y nhìn hắn cũng không tức giận: "Cho nên là cậu cần chúng tôi, chứ không phải chúng tôi cần cậu"
————————————
Cánh cửa mờ ra, Hoa Y bước vào vẫn thấy thiếu niên ngồi trên sofa hí hoáy đống đồ chơi, đến cả tư thế cũng nguyên si, chỉ là bát đũa đã có người thu dọn.
Cô thở dài đặt đĩa bánh ngọt lên trên bàn.
Nam Kỷ dừng động tác, ngẩng đầu vì không chịu nổi ánh mắt của cô nữa, cô chỉ ngồi im đó nhìn hắn, ánh mắt còn trắng trợn nóng bỏng.
"Bao giờ cô rời đi?"
Hoa Y nghiêng đầu, ánh mắt như tia laze chiếu trên người hắn: "Đi cũng phải mang anh theo"
Nam Kỷ nhíu mày: "Tôi không rời khỏi đây"
"Vậy em cũng không đi"
Câu chuyện kết thúc, không còn gì để nói tiếp.
Nam Kỷ quay đầu lại tiếp tục chỉnh chỉnh vặn vặn đồ trên tay, Hoa Y ngồi đối diện ngắm hắn, tính toán đủ thời gian tiêu cơm cô đẩy đĩa bánh về phía hắn.
"Ăn bánh"
Nam Kỷ nhìn đĩa bánh, là bánh dâu tây hồng hồng xinh xắn, hắn hơi nhíu mày nhưng không từ chối xắn từng miếng đưa lên miệng, rất nhanh đã giải quyết xong.
Hoa Y vô cùng vừa lòng, vẫn tưởng phải bóp miệng đổ vào không nghĩ cư nhiên ngoan như vậy, lại nói quả là quyết định giữ lại đầu bếp của cô rất chính xác.
Nam Kỷ cả ngày ngồi ngây ngốc trong phòng nghịch đồ của hắn thì Hoa Y tương tự ngồi ngây ngốc trong phòng ngắm hắn, cả đều không biết chán.
Buổi tối cô lại ôm hắn đi ngủ, bây giờ người cũng không cần trói, cô tự nhiên vươn tay giữ chặt tay hắn không cho rút lại, đặt lên môi khẽ hôn rồi nhắm mắt đi ngủ.
Liên tiếp mấy ngày đều sinh hoạt như thế, cứ đến trưa Hoa Y thức dậy ăn sáng gộp bữa trưa, Nam Kỷ còn quá đáng hơn sáng trưa gộp bữa chiều.
Hàn Phi mới đầu còn vô cùng cảnh giác để ý, sau mấy lần vào phòng cậu chủ thấy cậu không có vẻ mặt phiền não, mệt mỏi thậm chí làn da còn hồng hào hơn, khuôn mặt còn đầy đặn hơn lúc trước liền giảm bớt đi sự phòng bị.
Ông thở dài não nề, thế nào một người ban đầu rõ là bị trói lại, còn uy hiếp, ép buộc, lại một người cường ngạnh, ý chí sắt thép quyết không chịu nhục, chỉ trong tháng, cái kiểu sinh hoạt hợp rơ nhau kia giống y như vợ chồng già nhiều năm chung sống.
Chậc chậc, cuối cùng ông chỉ có thể cảm khái nhân sinh, thời tới đúng là cản không kịp.