Phó tổng biên: "Bài viết lần này hay lắm, chủ đề cũng rất thu hút, sát nhân IQ cao, thủ pháp tinh vi, Kế Hoa Y từ ngày mai cô chuyển qua văn phòng tổ đi"
Hoa Y gật đầu mở cửa bước ra ngoài.
Kình Phát bất ngờ lao ra, ánh mắt sáng quắc tò mò nhìn cô: "Sao sao được phó tổng biên khen hả, bài viết lần này của cô xuất sắc thật sự, nếu là tôi đừng nói đến việc chụp ảnh quay phim, tôi mà ở đấy sớm phải gọi cấp cứu nhập viện mất rồi"
Hoa Y cười hắn: "Gan anh bé thật đấy"
Kình Phát nghĩ lại vẫn thấy run: "Do cô gan ấy chứ, là sát nhân đấy, còn giết người man rợ như thế biến thái chết được"
Hoa Y cụp mắt, rất nhanh đi về phía bàn làm việc: "Có lẽ anh không biết, có những người còn đáng sợ hơn sát nhân nhiều, ít ra sát nhân còn sống thật với chính bản thân mình"
————————————
(Nhà hàng Bắc Âu)
"Không ngờ lại có ngày cảnh sát Hàn mời tôi đi ăn đấy" Hoa Y nở nụ cười tinh quái nhìn hắn.
Hàn Lương Nghị một hơi nghẹn ở cổ, thật sự nhìn mặt cô xong liền hối hận vô cùng bởi hành động này của mình.
Hắn là nghĩ lần trước phá được vụ án của Hải Tình sẽ mời anh em cảnh sát đi ăn, chỉ còn sót lại mỗi Hạ Tư Truy hơn nữa sau khi hắn hỏi rõ, Hạ Tư Truy không hề sai cảnh sát Phùng tìm bút trong lọ, hỏi ra mới biết là cô, cho nên mới có sự tình ngày hôm nay.
Hạ Tư Truy đeo găng tay, lau sạch cốc chén trước mặt.
Hoa Y tiện thể đẩy đồ của mình sang, nở nụ cười tươi rói với hắn: "Lau giúp em luôn, cảm ơn"
Hạ Tư Truy nhìn cô, không nói gì, thật sự kéo qua vệ sinh luôn dụng cụ của cô.
Hàn Lương Nghị mấp máy môi, mãi cũng không thốt được thành lời.
Hoa Y: "Được rồi, vì hôm nay cảnh sát Hàn bao cho nên tôi sẽ không khách khí đâu"
Nói xong cô liên tiếp chỉ vào mấy món trong thực đơn.
Hàn Lương Nghị sắc mặt đen như đít nồi, rốt cuộc không chịu nổi nữa giật lại quyển thực đơn rống cô.
"Cô có phải con gái không hả? Ăn nhiều như thế"
Hoa Y chớp mắt rất là vô tội: "Không sao tôi ăn hết được, lại nói anh ấy thích tôi mập, đúng không?"
Nói xong liền quay qua nhìn Hạ Tư Truy, hắn đồng dạng cũng nhìn cô, một lúc sau liền rời đi tầm mắt.
"Ừ"
Hàn Lương Nghị tay run run chỉ về phía đôi nam nữ trước mắt không thể tin được, tình anh em sớm đã vứt cho chó gặm, hôm nay hắn xác định rỗng ví đi về.
Hoa Y rất là vừa ý cười thật tươi nghiêng đầu nhìn Hạ Tư Truy.
Hàn Lương Nghị sớm không còn gì tiếc nuối, thức ăn đưa lên rốt cuộc di rời đi trái tim tan nát của hắn.
"Phải rồi, cảnh sát Phùng nói với tôi là cô chỉ cho anh ấy chỗ bút đó, làm sao cô biết chỗ bút đó có vấn đề?"
Hoa Y ngẩng đầu nhìn hắn, tay gắp miếng sườn trước mặt.
"Nó có mùi máu"
Hàn Lương Nghị trợn mắt ngạc nhiên: "Cô là ngao thiên khuyển à còn có thể ngửi được mùi máu trên bút?"
Hoa Y nhíu mày lườm hắn: "Ăn nói cho cẩn thận, tôi chỉ khá nhạy cảm với mùi máu thôi"
Hạ Tư Truy nhìn cô, ánh mắt tán thưởng: "Một năng lực đặc biệt"
Hoa Y gật đầu nhận lấy lời khen của hắn, còn vui vẻ gắp cho hắn một miếng sườn.
"Xin phép gửi đồ uống của quý khách"
Hoa Y dọn chỗ cho phục vụ đặt cốc xuống.
————————————
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?" Hàn Lương Nghị đứng bật dậy.
Bác sĩ từ cửa đi ra gật đầu với hắn: "Không sao chỉ ngộ độc nhẹ, rửa ruột là được rồi, trong tiếng đừng cho cô ấy ăn gì nhiều uống nước và ăn cháo loãng thôi"
"Vâng cảm ơn bác sĩ"
Hàn Lương Nghị đi qua nhìn người đàn ông đang ngồi trên băng ghế, tư thế của hắn vẫn duy trì giống như ban đầu, chưa hề nhúc nhích, ánh mắt xa xăm xuất thần.
Hàn Lương Nghị vỗ lên lưng hắn gọi tỉnh hắn: "Vào thôi cô ấy không sao rồi"
Hạ Tư Truy lúc này mới hồi thần, ngẩng đầu đứng phắt dậy mở cửa xông vào trong.
Hoa Y tỉnh dậy thấy hai người đàn ông ngồi hai bên, nhìn cô chằm chằm có chút thụ sủng nhược kinh, khoé miệng hơi co giật.
"Sao thế?"
Hàn Lương Nghị lời lên đến miệng lại nuốt xuống vốn định bảo do cô ăn tham quá nên mới vậy, nhưng cuối cùng lời nói ra chỉ là.
"Rốt cuộc là thứ gì có vấn đề? Chúng tôi cũng ăn giống cô tại sao không bị?"
Hạ Tư Truy ánh mắt tăm tối híp lại: "Đồ uống"
Hoa Y gật đầu: "Đúng là do đồ uống"
Hàn Lương Nghị cảm thán khôn cùng: "Đồ uống cũng có thể dẫn đến ngộ độc ư?"
Hoa Y cụp mắt xuống không nói gì.
Hạ Tư Truy ánh mắt càng thêm thâm trầm: "Là thuốc, đồ uống có pha thuốc"
Hàn Lương Nghị trợn mắt, không hề nghi ngờ Hạ Tư Truy, hắn rút điện thoại đi nhanh ra ngoài.
Hạ Tư Truy nhìn cô, đôi mắt lại trở về như bình thường, sáng trong rõ ràng.
"Đói không? Ăn chút cháo?"
Hoa Y lắc đầu: "Em không đói, nhưng mà hơi lạnh, anh lên đây nằm với em đi"
Hạ Tư Truy im lặng, cô vẫn kiên trì nhìn hắn, cuối cùng hắn cởi giầy, bước lên giường cánh tay thông qua lớp chăn ôm cô.
Hoa Y không thích, tung chăn đắp cả lên người hắn, hai tay vòng qua eo hắn đầu sát vào ngực hắn ôm thật chặt.
Vẫn là mùi bạc mà thanh mát, Hoa Y luôn rất thắc mắc tại sao cho dù mất đi kí ức xuyên qua nhiều thế giới mà hương thơm duy nhất trên người hắn mà cô ngửi được đều là mùi bạc hà.
Hạ Tư Truy thân mình cứng lại, lúc sau liền thả lỏng vòng qua ôm cô thật chặt, siết chặt đến mức như muốn khảm cô vào xương tuỷ.
Cô khẽ kêu lên một tiếng hắn mới tỉnh lại buông tay, mới nãy hắn là nghĩ đến một người, là người đã hạ độc cô, lần đầu tiên hắn xuất hiện ham muốn giết người, hắn muốn giết chết tên đó, băm hắn ra thành nhiều mảnh.