Cuối cùng mô phỏng cũng chỉ là mô phỏng, rất nhanh vụ án đều bị phá giải.
Hoa Y đúng là phải nhìn Hàn Lương Nghị bằng ánh mắt khác, cuối cùng hào quang nam chủ của anh ta đã phát huy, nó ngủ quên lâu đến nỗi cô vốn tưởng rằng Hàn Lương Nghị đến thế giới này để tấu hài ấy chứ.
Hoa Y cùng Hạ Tư Truy đứng đợi ngoài phòng thẩm vấn.
Hàn Lương Nghị đập bàn, ánh mắt mãnh liệt quét đến: "Là ai dạy anh cách thức giết người này? Đồng loã?"
Tên mặt sẹo nhếch mép, đôi mắt hắn vẩn đục nhìn Hàn Lương Nghị: "Chúng mày chẳng hỏi được gì từ tao đâu, tao sẽ không khai ra người đó, chúa cứu thế của tao há để chúng mày vấy bẩn"
"Hahahaha ác quỷ cư ngụ trong mỗi con người, rốt cuộc là ác quỷ hay là thiên thần hahaha nghe đi người đó đã dạy tao đấy, cho nên tao khiến thế giới này sạch sẽ hơn, còn chúng mày chính là thứ cặn bã khiến thế giới này trở nên nhơ nhớp bẩn thỉu!!!"
————————————
Hàn Lương Nghị bước ra ngoài bực bội quăng tài liệu lên trên bàn, đạp đổ ghế hắn nghiến răng nghiến lợi.
"Một đám súc sinh, rõ là sát nhân lại đi nói một đống lời hoa mỹ chính nghĩa đến buồn nôn"
Hoa Y đẩy hộp kẹo đến trước mặt hắn: "Ăn đi hạ hoả"
Hàn Lương Nghị đùng đùng bước qua, lấy ra một nắm kẹo đổ vào mồm nhai ngấu nghiến, thậm chí còn phát ra tiếng rồm rộp.
Hoa Y che miệng, thầm suy nghĩ không biết cô có phải là gián tiếp khiến cho hắn mắc bệnh tiểu đường sớm không.
Cô ho nhẹ, lại tri kỉ đưa cho hắn cốc nước: "Bọn chúng nói lời ấy càng thể hiện thật sự đã tiếp xúc với tên sát nhân liên hoàn đó cho nên, có công mài sắt có ngày nên kim, cảnh sát Hàn cố lên"
Hàn Lương Nghị nghe lời cô cảm thấy rất chí lý, không biết lại chập dây thần kinh nào, ừng ực uống nước rồi quay lại phòng thẩm vấn.
Hoa Y thở dài nhìn Hạ Tư Truy, lại thấy anh nhìn dòng chữ trên bảng xuất thần.
——-Ánh sáng và bóng tối chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh.
——-Cuộc sống chỉ trọn vẹn khi niềm vui được lấp đầy.
——-Quá khứ được nhắc lại chính là để chúng ta được tái sinh.
——-Chính nghĩa và cái ác chỉ là một loại định nghĩa.
——-Ác quỷ cư ngụ trong mỗi con người, rốt cuộc là ác quỷ hay là thiên thần.
————————————
Hoa Y nằm bò ra bàn nhàm chán gõ chữ, rốt cuộc lúc này cô đã hiểu tâm trạng của Hàn Lương Nghị, càng nhiều vụ án cô lại càng nhiều việc.
Liếc đến thân ảnh anh đằng xa đang ngồi viết báo cáo cô mới thấy an ủi phần nào, quyết định ngồi ngắm mỹ nhân một chút rồi tiếp tục làm việc, Hoa Y thẳng tay gập máy tính lại.
Hạ Tư Truy cảm nhận được tầm mắt cô, ngẩng đầu lên: "Ăn kẹo không?"
"Có" cô nở nụ cười bước qua.
Hắn lấy ra kẹo mút vị dâu sữa đưa cho cô.
Hoa Y lắc đầu: "Em muốn ăn kẹo trong hộp cơ"
Hắn rất kiên nhẫn, lần này lấy ra hộp kẹo, còn mở sẵn cho cô.
Hoa Y chọn vị dâu sữa, đưa lên miệng hắn.
"Anh ăn trước"
Hạ Tư Truy cũng không thắc mắc ngậm vào viên kẹo cô đưa.
Hoa Y kéo lên nụ cười tinh quái, cô dựa trên bàn, cúi xuống ngậm lấy môi hắn, khẽ mút nhẹ cảm nhận độ mềm mại thơm ngát mùi đường của cánh môi.
Cô vươn tay khẽ kéo cằm hắn khiến hắn mở miệng, lưỡi đưa vào vờn quanh trêu đùa lưỡi hắn, vị ngọt ngấy của kẹo cô đều nếm được, là vị dâu sữa mà hắn thích nhất.
Hoa Y rời đi còn không quên trêu đùa hắn, đầu lưỡi dính kẹo ngọt liếm nhẹ lên khoé môi hắn để lại một góc nho nhỏ ngọt ngào dinh dính.
Hạ Tư Truy ánh mắt tối đen nhìn cô, nhuốm thêm màu sắc vốn không nên có trên người hắn, sắc màu của dục vọng.
Hắn vươn tay kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm cô thật chặt, mặt chôn tại hõm cổ cô.
Hoa Y ngạc nhiên, thấy bên dưới hơi cộm cô liền biết lý do, bất giác nở nụ cười khoái trá.
"Em mới chỉ hôn anh! Anh tự chủ cũng kém quá rồi"
Hạ Tư Truy khó chịu hạ miệng cắn lên xương quai xanh cô: "Bởi vì đó là em"
Hoa Y cười tươi, hẳn nhiên rất hài lòng với câu trả lời của hắn, cô hơi đẩy đầu hắn ra xa nghiêm túc nói: "Ôm em không giúp anh hạ hoả đâu, em nên cách xa ra mới đúng"
Hạ Tư Truy bắt lấy tay cô hôn lên: "Ôm một chút"
Hoa Y thấy biểu hiện đáng yêu của hắn liền thở dài: "Phải chi bây giờ ở nhà em chắc chắn sẽ đè anh ra đại chiến hiệp"
Nói xong liền cảm nhận thứ bên dưới còn cộm hơn ban đầu, Hoa Y nở nụ cười càng thêm sâu.
Nhưng xác thực Hạ Tư Truy chỉ ôm cô một lúc, buông ra lại đạo mạo như ban đầu, sạch sẽ, cấm dục.
Cấm cái con khỉ, Hoa Y thầm phỉ nhổ, không phải tiểu thuyết ngôn tình mà cấm dục, nhìn thì lạnh lẽo như tảng băng trôi ôm vào mới biết như liệt hoả đốt người.
Cạch một tiếng cửa mở ra.
Hàn Lương Nghị tươi cười bước vào, đằng sau còn có thêm một thiếu niên.
"Giới thiệu với hai người, em trai tôi Hàn Lương Hạo, từ ngày hôm nay thằng bé tới đây thực tập"
Hoa Y ngẩng đầu đánh giá thiếu niên đằng sau, dáng người nhỏ nhắn, là loại hình đáng yêu thanh xuân chứ không giống kiểu rắn rỏi cương nghị như anh trai.
"Chào, chị là Kế Hoa Y, anh trai bên cạnh là Hạ Tư Truy, chồng chị"
Phụt, Hàn Lương Nghị vừa uống được ngụm nước liền phun ra.
Hoa Y ghét bỏ hắn.
Hàn Lương Nghị tay run run chỉ hai người: "Chồng cái gì mà chồng, mới quen nhau được bao nhiêu ngày, cô quên mất Hạ Tư Truy chỉ có đam mê với tử thi hả, tử thi đấy"
Hoa Y cười hắn ngu muội: "Bây giờ có thêm mối quan tâm với người sống là tôi, đúng không Tư Truy?"
Hạ Tư Truy nhìn cô, rồi lại cúi đầu uống cafe trong tay.
"Ừ"
"Dạ em chào anh chị, em là Hàn Lương Hạo mong hai người giúp đỡ ạ" Hàn Lương Hạo huých anh trai, chạy qua phía hai người nở nụ cười tươi rói.
Hàn Lương Nghị bóp trán, thằng em này của hắn coi như bỏ rồi, xem thái độ chân chó của nó kìa, xấu hết bộ mặt Hàn gia.