"Không sao chứ?"
Phàn Yên nghiến răng, siết chặt nắm tay: "Người bên cạnh cô ta không phải người trong phó bản này, hắn rất mạnh, không biết hắn làm cách nào em chỉ mới nhìn vào mắt hắn liền không thể cử động được cứ thế làm mất tác dụng của thẻ đạo cụ".
Người đàn ông suy tư nhìn cô: "Cô ta quả thực khó chơi, đàn hắc sói đều bị cô ta giết...tạm thời chúng ta bỏ qua mục tiêu này, đợi lượt bỏ phiếu kế tiếp đi".
————————————
"Xin mời người chơi lựa chọn người bị đào thải, s đếm ngược bắt đầu"
Hoa Y đang di chuyển bảng bỏ phiếu liền xuất hiện, không cần phải nghĩ lần nữa cô ấn vào bỏ phiếu cho chính mình, đồng thời tên Từ Phong cũng không xuất hiện trên bảng bỏ phiếu.
Hoa Y đầy ý vị liếc nhìn con hàng bên cạnh.
Từ Phong dừng động tác nhìn cô, cười tươi như hoa.
Tiếng sói tru vang lên, không biết từ đâu xông ra, là loại sói giống hôm qua nhỏ bé nhưng cực kì nhanh nhẹn, trí thông minh lại vượt xa đàn sói trước công kích cô.
Hoa Y nhảy lên cây cũng không thoát được công kích của chúng, trợt phía bên tai sượt qua cô nhanh chóng cúi người né đi đạo tiếng gió.
Mặc dù không có gì trước mặt nhưng cô biết, lúc nãy có người đứng sau cô...không nhìn thấy ư? Nữ chủ? Xem ra đây là lời giải cho tất cả mọi chuyện rồi trò chơi này đã đến lúc phải kết thúc.
Hoa Y vung tay, một cây roi đỏ xuất hiện, đường vân trên nó xinh đẹp ánh lên như pha lê, giống với lưỡi kiếm mà cô từng sử dụng.
Cô vung roi quất vào không khí, mặc dù không nhìn thấy nhưng chắc chắn là đối phương ăn đủ.
Đàn sói không biết từ bao giờ đã bị khống chế, kêu lên từng tiếng ẳng ẳng sợ hãi nhìn về phía Từ Phong.
Từ Phong nhìn tràng diện chiến đấu tích cực bên phía cô, tự tìm cho mình một chỗ ngồi xuống, chỉ quan sát từ xa.
Hoa Y vung roi thân ảnh mơ hồ trước mặt liền xuất hiện, bị cây roi quật mạnh xuống đất, hiện lên dáng vè Phàn Yên lúc này trở nên nhếch nhác, quanh người toàn vết roi lớn bé, lực đạo vừa đủ chỉ khiến cho cô ta thống khổ chứ không lấy đi tính mạng.
Phàn Yên ánh mắt đỏ quạnh điên cuồng nhìn người dáng vẻ bình tĩnh cao cao tại thượng trước mặt: "Phàn Hoa Y từ trước tới nay tôi chưa hề thua kém gì cô, vì sao, vì sao cho dù tôi trở nên mạnh mẽ như vậy vẫn không thể thắng cô?".
Hoa Y nhìn xuống cô ta đầy ý vị: "Ồ xem ra cô biết tôi?".
Phàn Yên cười lạnh: "Biết dĩ nhiên biết, chị gái xinh đẹp thông minh được mọi người yêu quý của tôi cơ mà".
Cùng lúc với khuôn mặt ngạc nhiên không thể tin được của cô ta, đàn sói giống như quả bom hẹn giờ phát nổ, tràng cảnh máu me kinh dị nhuộm đỏ mảng rừng.
————————————
Bên bờ sông...
Hoa Y ngâm mình trong dòng suối, điên cuồng kì cọ thân mình, cho dù có tắm đi tắm lại nhiều lần cô vẫn cảm nhận thấy mùi tanh hôi của nội tạng còn nguyên trên người mình.
Từ Phong đứng trên bờ quần áo hắn sạch sẽ trông giống như bức tranh tương phản.
Hoa Y trông cái dáng vẻ tràn ngập tiên khí, bực bội dùng đá chọi hắn: "Tại sao anh lại sạch sẽ thế hả, rõ là anh đứng gần chúng hơn em".
Từ Phong vẻ mặt vô tội cũng không biết phải làm sao : "Tôi có thẻ đạo cụ, lúc đó nhanh quá chỉ có thể kéo em đi chứ không kịp dùng thẻ trên em".
Hoa Y bực bội liếc hắn dường như biết được suy nghĩ của cô hắn vội vàng giải thích: "Thẻ của tôi tự động kích hoạt khi chủ nhân gặp nguy hiểm không phải tôi cố ý dùng".
Hoa Y lòng bực lắm mà cũng chỉ có thể nuốt cục tức này vào lòng, thầm nghĩ phải bắt kẻ đứng sau chịu gấp trăm gấp ngàn lần.
Từ Phong thở dài bước xuống nhẹ nhàng bế cô lên bờ, làn da bị kì cọ đến xước xát đỏ lên khiến hắn đau lòng.
————————————
Mấy ngày sau cô liền thấy cái tên Phàn Yên bị gạch chéo đỏ trong bảng bầu chọn.
Di chuyển không bao lâu liền chạm mặt nhóm người còn lại trên đảo.
Hữu Bằng dẫn đoàn dường như có chút ngoài ý muốn nhìn cô, xong lại là ánh mắt tò mò tìm kiếm.
Hoa Y làm lơ ánh mắt hắn vào chủ đề chính: "Hẳn là mọi người đều hiểu quy tắc trò chơi rồi, sát nhân chỉ còn lại một người, Phàn Yên bị gạch đỏ trên bảng là một trong số đó, nếu chúng ta tìm ra được tên sát nhân cuối và bỏ phiếu hắn thì tất cả đều sống sót".
Tiếng xì xào vang lên, lượng kiến thức mới mẻ được phổ cập Hữu Bằng ánh mắt gay gắt nhìn cô: "Tại sao chúng tôi có thể chắc chắn cô không phải tên sát nhân còn lại?".
Hoa Y nâng khoé miệng, đầy ý vị nhìn hắn: "Bằng việc các người đều bỏ phiếu cho tôi nhưng tôi vẫn lành lặn đứng đây".
Lục Nghị chen lên ánh mắt bất thiện: "Vậy thì cô không nên đứng ở đây bởi vì những người bị bỏ phiếu đều đã chết".
Hoa Y liếc nhìn đám người có chút chán nản: "Tôi đoán hẳn tôi là sát nhân mà bị bỏ phiếu sẽ phải thực thi nhiệm vụ với chính mình đúng chứ, tất cả những người bị bỏ phiếu với số phiếu cao nhất sẽ bị sát nhân giết, nhưng tại sao tôi lại đứng đây chẳng phải chứng minh rằng hắn không giết được tôi!".
Tiếng thảo luận vang lên xen lẫn định kiến và vô số ánh mắt tìm tòi.
Hoa Y lười đôi co với đám người này kéo từ phong ngồi xuống nhóm lửa, suy cho cùng bọn cô cũng không chết mấy người này tin hay không thì tuỳ.
Hữu Bằng bất động giống như đánh giá lời cô nói, hắn quay lại nhìn qua đám người phía sau, ánh mắt tối lại bước về phía Hoa Y.
"Cô Hoa, nếu lời cô nói là đúng, vậy hiện tại sát nhân chính là nằm trong số chúng ta" Hữu Bằng mím chặt môi.
Hoa Y tặng cho hắn ánh mắt cổ vũ: "Anh nói xem".
"Bên tôi có người bao gồm cả tôi, Lục Nghị, Mạc Tu và La Vân, bên cô có cô và chàng trai bên cạnh, tổng người người đã chết và trong đó có sát nhân".
Hoa Y lấy ra miếng gà đã rửa kĩ, đưa lên lửa nướng: "Không còn người sống sót, hắn là ngoại lệ tiến vào không có tên trong phó bản".
Hữu Bằng ngạc nhiên đảo qua người đàn ông bên cạnh cô, hắn từ lúc xuất hiện đều ngồi bên đó chưa lên tiếng.
Mặc dù lời cô nói là thật hay giả hắn cũng chỉ có thể tin một nửa, nhưng bản năng của hắn nhắc nhở hắn cô không có lý do nào để lừa hắn bởi vì với năng lực của cô chắc chắn sẽ sống sót.