"Đưa nó về" Mama xoay người, vẫn như mọi ngày lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng sao cô lại cảm nhận được sự chán ghét đậm đặc trong ánh mắt người.
"Mama" cô gọi lại Mama, cô nghĩ để Mama "yêu" cô nhiều hơn, có lẽ cô nên học tập nói chuyện thật nhiều với Mama.
Người phụ nữ nghe thấy cô gọi cũng không xoay người lại, vẫn tập trung cất đi lượng máu vừa lấy.
"Mama, hôm qua đồ ăn có gì đó lạ lắm, nó khiến con rất đau" cô thành thật nói cho Mama biết chuyện kinh khủng hôm qua, nhưng cũng là khoe chiến tích với Mama vì hôm qua là lần đầu tiên cô biết thứ cảm xúc gọi là "đau".
Lúc này người phụ nữ mới quay phắt lại, lấy ánh mắt thất vọng, cáu giận, nhiều cảm xúc phức tạp xen lẫn trong đó nhìn cô.
"Tại sao mày lại biết đau? Tại sao lại đau?!!! Mày đáng nhẽ không biết đau!!! Aaaa"
Nói xong Mama điên cuồng lao về phía cô, hai tay bóp chặt cổ cô, cô rất không hiểu hành động này của Mama, cô chẳng thể lý giải nổi, liệu đây có phải thứ gọi là "tình thân" như chị đã nói? Vậy tại sao nó lại khác so với tình thân của cậu bé ấy đối với em gái mình nhỉ?
Ánh mắt cô trong suốt, đạm mạc, một loại cảm xúc khó hiểu cùng tìm tòi nhìn Mama, mặc dù xúc cảm trên cổ cô lúc này rất đau, nhưng khuôn mặt Mama rất khác lạ, không giống như người thường ngày, điều này khiến cô hơi lo lắng, cô lên tiếng gọi.
"Ma...ma?"
Tiếng đổ vỡ đồ dùng, rất nhanh đám người hầu xông vào kéo người phụ nữ ra, cô bé nằm trên nền đất, mái tóc tung xoã giống như con búp bê tinh xảo.
Người phụ nữ như phát điên, mất đi lý trí chỉ muốn xông vào giết chết cô bé.
Một người hầu rất nhanh đi đến đỡ cô bé dậy, ôm về phòng.
Hoa Y lẳng lặng đi theo, trước khi đi ánh mắt còn nhẹ lướt qua người phụ nữ.
————————————
"Chị...hôm nay Mama sao thế? Em biết đau? Lại chọc Mama giận?" Cô bé khó hiểu nhìn Hoa Y giống như mong chờ đáp án từ cô.
Hoa Y cúi đầu nhìn cô bé: "Biết đau là phản ứng thường tình, ai cũng đều sẽ biết đau"
"Vậy sao? Nhưng Mama không thích em bị đau? Mama giận vì bà ấy thương em sao?"
Hoa Y không biết trả lời cô bé ra sao, bởi vì cảm xúc lúc này của cô cực kì rối loạn, tất cả suy nghĩ trật tự trong đầu đều bị đảo lộn, dần dần tan biến, cô đang định nói gì nhỉ? Muốn làm gì? Màu sắc? Mắt cô không còn nhìn thấy gì nữa, tất cả âm thanh đều dừng lại.
Rebecca nhìn vào khoảng không trong suốt trước mặt, người mà cô gọi là chị vốn không tồn tại, phải không?
Keng, chiếc nhẫn rơi trên mặt đất, Rebecca đi qua nhặt lên chiếc nhẫn, toàn thân chiếc nhẫn độc một màu xanh lam nhẹ, trong suốt giống như lưu ly, cầm vào mới thấy lành lạnh, còn có hơi lạnh lan toả xung quanh.
Rebecca tò mò đeo lên, nhưng vì ngón tay cô quá nhỏ nên đành phải làm thành dây chuyền đeo lên cổ, hơi lạnh lan toả không biết vì sao cô lại cảm thấy thực an tâm.
————————————
"Hôm nay con đã làm gì?!!!" Người đàn ông tức giận, ánh mắt đỏ đậm tràn ngập sát khí.
"Cha...hôm nay nó biết đau, nó biết đau đấy cha.!!!" Người phụ nữ khuỵ xuống, đáy mắt tan rã chìm trong sự thất vọng, đau đớn.
Ông ta hít một hơi sâu, xong trấn định lại: "Không sao, hôm nay chiến thắng, chỉ còn thu phục đám người sói nữa thôi, thế giới này Huyết tộc chúng ta sẽ thống trị, máu của nó vẫn có tác dụng"
"Không đâu cha, người không hiểu, một thứ vũ khí lại có cảm xúc, đau đớn nó đã trở nên biến chất...không hoàn hảo, người nghĩ rằng máu của nó còn có thể thuần tuý, còn có thể gia tăng sức mạnh cho Huyết tộc nữa sao? Tất cả đã đổ sông đổ bể rồi, cuối cùng sự hi sinh của chàng ấy là vô ích, cuối cùng con đã đánh mất chàng ấy rồi...hức...hức"
Nói xong người liền trượt xuống nức nở khóc lớn, khuôn mặt người phụ nữ lúc này tràn ngập đau thương, hối hận, day dứt.
————————————
Rebecca mở mắt, đêm qua lại một lần đau đớn tuột cùng khiến cô không ngừng thổ huyết, thậm chí cơn đau còn ngày càng tăng tiến, so với hôm qua còn tăng lên gấp bội.
Sáng sớm hôm sau, người hầu đi vào thuần thục dọn dẹp, ánh mắt cô vô hồn ngồi dưới thảm lông, váy áo toàn thân dính máu, y như một con búp bê rách nát, bẩn thỉu.
Thay xong quần áo, người hầu tiếp tục dẫn cô đến căn phòng, lần này không có người phụ nữ ấy nữa, thay bằng một người khác, rất nhanh làm xong nhiệm vụ rồi rời đi.
Rebecca bước trên hành lang dài, mỗi bước đi đều thả chậm tốc độ, tầm mắt hướng về phía sân lớn như suy nghĩ gì đó.
Bất chợt cô xoay người bước ra giữa sân lớn, cô chạy quá nhanh đám nữ hầu không đuổi kịp cô, cũng không dám đuổi, bởi vì Huyết tộc sợ ánh nắng.
Ánh nắng chiếu rọi lên thân mình nhỏ bé, đôi mắt cô lúc này toả sáng theo ánh nắng, giống như lưu ly bảo thạch mỹ lệ vụt sáng, không biết vì sao cô bất giác kéo lên nụ cười, là lần đầu tiên cô biết cách để "cười".
Cô thu lại nụ cười miệng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt tập trung tại những tia nắng vương trên tay cô.
"Nó thật rát, nhưng lại thật ấm áp..."
————————————
"Rắn nhỏ, mi tên là gì?"
Rebecca nhìn đến vật nhỏ màu trắng xanh đột ngột xuất hiện bên cạnh cô.
Ánh mắt nó vô cùng linh động, lưỡi cũng không đưa ra giống nhưng con rắn khác.
Chợt một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: "Ta không phải rắn, mà là rồng"
Rebecca ngạc nhiên nhìn nó, thứ bé tẹo trong lòng bàn tay cô là rồng, cô thấy ánh mắt nó băng lạnh, sâu bên trong không có mấy tia cảm xúc.
Cô nghiêng đầu, có chút không hiểu hỏi lại: "Rồng là gì?"
Rồng nhỏ trượt khỏi bàn tay cô, không có ý giải thích, nhưng khi ra đến cửa nó liền nhận ra nó không di chuyển được, giống như một bức tường vô hình trói định lại.
Rebecca thấy rồng nhỏ quay lại, bò lên trên giường cuộn người nằm bên cạnh cô, cô liền nở nụ cười, cũng nằm xuống theo.
Mặc dù cô không biết thứ cảm xúc trong mình lúc này là gì, nhưng cô nghĩ rằng nó gọi là "vui" bởi vì sự xuất hiện của rồng nhỏ thực sự mang ý nghĩa rất đặc biệt.
Giọng nói trong trẻo còn pha thêm chút phấn khích vang lên: "Rồng nhỏ, gọi là Bạch Ly nhé, trắng trong như ngọc trong sáng như lưu ly"
Nói xong cô liền thuận miệng gọi tiếng: "Tiểu Ly" bất giác không khí quanh thân lưu chuyển một tầng áp suất thấp.
Rồng nhỏ mở mắt đang nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đúng là xinh đẹp, trắng trong như ngọc, trong sáng như lưu ly nhưng sâu trong đó lại là băng ti ngàn năm, lạnh lẽo vô cực.
Cô chớp mắt cùng rồng nhỏ mắt nhìn nhau, kéo dài khoảng phút cô liền thấy rồng nhỏ nhắm mắt giống như không thèm để ý đến cô.
Rebecca nghiêng đầu không quá hiểu hành động này của nó, có lẽ là nó buồn ngủ, cô liền nghiêm chỉnh ngay ngắn đi vào giấc ngủ.