"Mộng Oánh cửa hàng đối diện bị người mua lại rồi hả?".
Mộng Oánh nâng mắt nhìn cửa hiệu đối diện đang treo biển lên, "một xu đổi ngàn vàng"?
"Mộng Oánh cái tên quái gì vậy buồn cười quá".
Mộng Oánh liếc nhìn tiểu cô nương bên cạnh cũng bất giác che môi, thực sự là buồn cười cô cười vì người cổ đại hoá ra cũng biết sử dụng nghệ thuật marketing, cái tên giật tít như vậy không biết là buôn bán thứ gì?
Mạn Kiến từ cửa bước vào, cô liền đứng lên lấy đồ ăn bưng ra cho hắn, mấy ngày nay hắn luôn như vậy thỉnh thoảng mất tích cũng không nói là đi đâu.
"Chàng đi đâu thế? Ta về nhà liền không thấy chàng".
Mạn Kiến cầm đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn, hắn chỉ đơn giản nói: "Có chút chuyện, không có gì".
"Ai nha lại đây lại đây, cửa hàng chúng tôi mới mở nên sẽ miễn phí cho mọi người ngày hôm nay mời vào mời vào xem rất nhiều vật phẩm quý báu không nơi nào có chỉ có trong cửa hàng của chúng tôi".
Mạn Kiến dừng đũa nâng mắt nhìn: "Bên đó mới mở?".
Mộng Oánh cũng nhìn sang hắn, khuôn mặt hơi tối lại vì câu trả lời qua loa ban nãy của hắn nhưng vẫn rất nhanh điều chỉnh nét mặt.
"Đúng vậy, không biết là buôn bán gì".
Thiếu nữ bên cạnh lúc này mới tinh nghịch lên tiếng: "Vào thì sẽ biết thôi".
————————————
"Người năm đó mang theo con trai lưu lạc đến biên giới, vượt biên rời khỏi Mạn quốc mang theo tiểu công tử đến Thảo nguyên sống nhờ bộ tộc Trát Tây, ở đây sống cũng không thực tốt được năm người đó qua đời để lại tiểu công tử, thần chỉ điều tra được đến đó tiểu công tử sống chết ra sao, thần cũng không biết" Mạc Đô nói.
Hoa Y rót cho hắn chén rượu, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Ngồi xuống đi ăn cơm với ta".
"Thần không dám" Hạo Đô nhanh chóng quỳ xuống, ngày đó hắn không trở về nhất quyết muốn đi theo cô, bây giờ triều đại thay đổi cho dù cô không còn là Nữ đế nhưng hắn vẫn mãi coi cô là chủ tử của mình.
"Không ngồi là lát có người đi vào liền khiến ta trở nên kì cục đấy, mau ngồi xuống đi" Hoa Y đến sầu lòng với sự trung thành của hắn.
Rõ là cô chỉ đào tạo hắn, tiện đưa tin làm việc giúp mình lúc làm đế lại không nghĩ hắn bị chập dây thần kinh nào bỏ cả đường làm quan rộng mở để theo cô lang bạt.
Nói đến đây cô thật sự rất xúc động, không uổng công cô dốc lòng đào tạo hắn mà.
Mạc Đô lại không biết suy nghĩ cảm khái trong lòng cô lúc này, hắn ngồi xuống cũng hỏi về điều mình đang thắc mắc: "Bệ...Tiểu thư, tại sao người lại chọn nơi đây, ta thấy rằng nó không phải nơi non nước hữu tình nhất cũng không phải nơi phồn hoa nhất".
Hoa Y gắp đồ ăn cho hắn nở nụ cười: "Ngươi sớm sẽ biết thôi".
————————————
"Chủ nhân" Dạ Liên quỳ xuống, đôi mắt tập trung tại vạt váo người trước mặt, là màu vàng hoàng kim trên đó thêu rồng vàng uy nghi, là thân phận bễ nghễ bậc nhất thiên hạ.
"Tìm thấy?".
Dạ Liên càng cúi đầu sâu hơn, hắn không dám nhìn dáng vẻ của chủ nhân hắn lúc này, ngày đó chính hắn đã không hoàn thành được nhiệm vụ được giao.
Xoẹt xoẹt choang
Hắn sợ hãi, tấu chương, đồ vật rơi ngổn ngang dưới đất.
"Tại sao lại không tìm thấy...vì sao?!".
Dạ Liên sợ hãi ngẩng đầu, cảm xúc của chủ nhân lại bất ổn rồi.
Người phía trên khuôn mặt tà mị, mũi cao môi đỏ con ngươi xanh lam nổi bật trên làn da trắng tuyết của hắn lại đồng thời nổi bật trên mái tóc nâu xoăn xinh đẹp, khuôn mặt hắn mang nét đẹp dụ hoặc.
Hắn khoác lên long bào hoàng kim, dáng người cao lớn săn chắc đối lập với nét đẹp khuôn mặt hắn, hắn đứng đó như một tồn tại đặc biệt khiến người ta khiếp sợ.
Dạ Liên cúi đầu không dám nhìn chủ nhân của mình nữa, càng ngày hắn càng không nhận ra người nữa rồi.
Đinh Chân không bây giờ phải gọi hắn là Tuỳ Vũ Đế.
Đinh Chân vốn chỉ là dáng vẻ khi hắn sử dụng súc cốt công, đây mới chân chính là hắn.
"Tiếp tục tìm, lui ra đi".
Người đã đi Tuỳ Vũ Đế bóp trán, ngày đó hắn đã cảm thấy bất an là sự bất an trước nay chưa từng có, rõ ràng hắn luôn biết nàng dường như đã nhận ra gì đó nhưng lại chấp nhận lơ đi để cho đến bây giờ, hắn lạc mất nàng.
Hắn vốn suy tính, hắn đã suy nghĩ đến việc cho dù cả đời này nàng không tha thứ cho hắn, cho dù phải nhốt nàng cả đời hắn cũng phải làm, hắn cần nàng ở bên cạnh hắn.
Nhưng bây giờ thì sao? Hắn suy tính âm mưu rốt cuộc đánh thắng được thiên hạ này, nhưng lại mất nàng.
————————————
"Này biết chưa, mấy hôm trước ta bỏ ra một xu để mua một gói hạt giống ở cửa tiệm "một xu đổi ngàn vàng" thật không ngờ chỉ mới một tuần cây lúa liền mọc lên vàng óng ả nhìn thôi đã biết là mặt hàng tốt không biết sẽ bán ra được bao nhiêu lợi nhuận đây".
"Thật sự thần kì như thế?"
"Là sự thật đấy, ta cũng mua một viên thuốc ở cửa tiệm đó, nhà có ca ca bị liệt bây giờ đã có thể đứng dậy chập chững bước đi, chỉ cần làm theo hướng dẫn của chủ tiệm thực sự vô cùng linh nghiệm".
"Nhưng mà chuyện...cửa hàng "Hưu đường" đó...có đúng là thật, thật sự là tà ma ngoại đạo?".
"Các người nói gì?" Thiếu nữ bước đến giận dữ trừng mắt.
Mộng Oánh mím môi, đứng lên cũng bước về phía đám người: "Ta chính là bà chủ của cửa tiệm "Hưu đường" nếu không phải sự thật xin các người đừng bôi nhọ chúng ta".
"Sao lại không đúng sự thật, ta đã mời pháp sư về xem cho ca ta, người đó nói trong nhà ta có vật không sạch sẽ khiến cho ca ta mãi không thể đứng lên được, đó không phải do cái thứ gọi là "xe lăn" ta mua tại cửa tiệm của cô?".
"Đúng vậy cả ta nữa, đồng ruộng nhà ta không biết vì sao luôn bị ngập úng, ta chợt nhận ra là do ta dùng thứ gọi là "máy cày thô sơ" mà cô bán cho ta, đồ lừa đảo tà ma ngoại đạo".
"Mộng Oánh..." thiếu nữ thấy đám người kích động cũng có chút sợ hãi xẹp đi nhuệ khí ban đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mộng Oánh.
Mộng Oánh siết chặt nắm tay, tin đồn này không biết từ đâu lan truyền, nói rằng cửa hàng của cô tà ma ngoại đạo, những thứ xuất hiện trong cửa hàng đều bị phù phép mang lại tai hoạ, khiến cho cửa hàng mấy ngày nay làm ăn không tốt.
À không cũng không phải không rõ từ đâu tất cả bắt đầu từ khi cửa hàng mang tên "một xu đổi ngàn vàng" ấy xuất hiện.
"Mộng Oánh cô đi đâu đấy, đợi ta..." thiếu nữ vội vã chạy theo.