"Ha...ha...bên này"
"Mạn Kiến chúng ngay đằng sau!!!"
Mạn Kiến dừng lại, phía trước là ngõ cụt, hắn ngoảnh đầu liền bị chặn lại.
"Đôi cẩu nam nữ các ngươi, khiến cho Hiến quốc thương vong mất vạn đại quân, còn nghĩ chạy?!".
Mộng Oánh sợ hãi vội vàng giải thích: "Đại pháo thật sự có uy lực nghịch thiên, chắc hẳn trong quá trình chế tác có sai sót đâu đó mới dẫn đến như vậy, xin ngài suy xét".
"Suy xét, Đại tướng cũng đã bỏ mạng, không có thời gian cho các ngươi suy xét đâu, Hiến quốc ta phải đòi lại món nợ này"
————————————
"Ha...."
Nam nhận trong góc hẻm dựa vào tường trượt xuống, thân mình hắn toàn vết thương lớn nhỏ, máu sớm đã chảy nhiễm đỏ nền tuyết dưới chân.
Hắn nâng mắt nhìn về phía phồn hoa bên ngoài, đây là Mạn quốc, đã từng là đất nước của hắn, đã từng.
Chợt hắn trợn to mắt, đôi mắt đỏ như máu điên cuồng nhìn về thân ảnh ngược sáng phía trước, là ả ta cho dù ả có hoá thành tro hắn cũng nhận ra.
Là ả đã bắt đầu bi kịch của cuộc đời hắn, là ả giết cả nhà hắn, cũng là ả phá tan kế hoạch của hắn, trên tường thành ngày hắn nhìn thấy rõ ràng mũi tên đó do chính ả bắn ra.
Cầm lên cây kiếm, hắn dựa tường đứng lên, từng bước từng bước lê về phía trước, hắn nhất định phải giết chết nữ nhân này.
Thân ảnh nam nhân máu me thê thảm bước về phía cô, cho đến khi gần chạm đến cô liền đổ người xuống, hắn nằm trên nền tuyết ánh mắt lại điên cuồng nhìn cô, sát khí mãnh liệt.
Hoa Y thu lại tầm mắt bước về phía trước, cô không cần thiết phải nhận thức hắn, sự đau đớn trong tận cùng là khi kẻ thù đứng trước mặt ngươi, ngươi lại không thể giết hắn, đau đớn là khi ngươi coi hắn là kẻ thù nhưng từ trước đến sau hắn đều không nhận thức ngươi!
————————————
Không lâu sau online thông báo nhiệm vụ hoàn thành, cô rời khỏi thế giới này, đồng thời mang theo hắn.
—Ngoại truyện Tuỳ Thanh—
Từ khi ta sinh ra ta đã là Thái tử.
Năm ta lên ta liền nhận thức phụ hoàng không phải là một quân vương tốt.
Thậm chí người cũng không phải người chồng tốt, phụ hoàng ta là yêu nữ nhân đó vì yêu bà ta thậm chí còn nguyện hi sinh chính mình, hi sinh giang sơn xã tắc này.
Một hôn quân chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, đó cũng chính là lúc phụ hoàng không còn là hình mẫu mà ta hướng đến nữa.
Ta nhớ những đêm mẫu hậu khóc, lại nhớ những tháng ngày người bị bệnh tật dày vò khoảnh khắc đó phụ hoàng chưa hề xuất hiện.
Người mà phụ hoàng trước sau tâm niệm chỉ có "bà ta" thanh mai trúc mã lớn lên cùng người.
Ta đã sống trong nhung lụa năm cho dù không có được sự yêu thương của phụ hoàng nhưng ta vẫn là thái tử.
Cuối cùng giang sơn này vẫn bị chộn vùi trong tay phụ hoàng, ngày đó "bà ta" mang quân vây đánh kinh thành, phụ hoàng vì quá đau thương thất vọng ờ trước mặt ta cùng mẫu hậu cắt cổ tự vẫn.
Ta những tưởng mẫu hậu sẽ vô cùng đau thương nhưng người không, người thực bình tĩnh thay một bộ thường phục đơn giản mang ta xuất cung tránh đi tai mắt của "bà ta".
Hoá ra mẫu hậu sớm đã biết giang sơn họ Tuỳ sẽ không giữ được, người là biết trái tim người nam nhân đó mãi không giành cho người.
Trải qua quá trình trốn chạy mẫu hậu đem ta về thảo nguyên, nơi đây vốn là quê ngoại của người, ở đây ta có một cái tên mới Trát Tây Đinh Chân.
Không bao lâu căn bệnh của mẫu hoàng bộc phát cũng bỏ lại ta mà đi.
Ta những tưởng cứ như vậy sống ở thảo nguyên tiêu dao tự tại nhưng ta đã lầm.
Mẫu hậu không phải bệnh qua đời mà là bị cuốn vào âm mưu nội chiến, là con cờ phải hi sinh trong mắt chúng.
Nhưng chuyện này cũng sớm không qua được mắt người, người hi sinh nhưng lại để cho ta sự đảm bảo, chúng sẽ không động đến ta.
Mẫu hậu là nữ nhân duy nhất trong cuộc đời này ta kính sợ, ta vừa kính lại vừa sợ người, dường như tất cả mọi thứ đều không qua khỏi con mắt người, chỉ là thân phận nữ nhân áp đặt nên người trói buộc giam hãm người.
Trước khi đi người còn để lại cho ta một người thầy, ta kiên trì học hành đi theo con đường người chỉ bảo, người muốn ta trở nên ngày càng cường đại để có thể đứng vững tự bảo vệ chính mình.
Ta học súc cốt công, ta học dịch dung ta học độc thuật chỉ để một ngày kéo hết tất cả những kẻ dày xéo lên chúng ta xuống vũng bùn.
Trát Tây Địch Mộc lên ngôi Khả hãn, tất cả đều trong dự liệu của ta.
Hắn cũng như cũ ý nguyện gửi ta qua Mạn quốc, hắn vừa muốn tuyên cáo chiến tranh lại đồng thời muốn ép ta vào chỗ tử.
Nhưng hắn trăm tính vạn tính lại không nghĩ được rằng chính nàng lại giữ ta lại, cũng như ta trăm tính ngàn tính không thể ngờ nàng lại yêu ta.
Nàng yêu ta chính là nước đi đột ngột phát sinh trong kế hoạch của ta, cũng lại là ngọt ngào duy nhất trong cuộc đời ta.
Ta muốn nói...ta cũng yêu nàng...là rất yêu nàng.
Nhưng mục đích ta đến đây lại không phải vậy, ta đau đớn trong dằn vặt, đau đớn giữa việc quyết định giữa sự thật và dối trá.
Ngày đó nàng nắm tay ta, nàng nói "Chàng xứng đáng" giống như một lời tuyên thệ cho tình yêu của nàng.
Ta do dự nhưng cho đến cuối cùng khi nghĩ đến mẫu hậu ta lại chọn lừa dối nàng...
Ta là sợ hãi ta không dám cùng giang sơn của nàng đánh cuộc ta là sợ hãi mất đi tất cả.
Trát Tây Địch Mộc trong lúc về thảo nguyên đã bị ta giết, thay thế bằng ảnh vệ được sắp đặt sẵn, tất cả thói quen của hắn đều được mô phỏng để nhằm thực hiện kế hoạch.
Tình hình chiến trường là ta sắp xếp, là ta ép nàng sao nhãng nội vụ trong triều để từ đó thực hiện kế hoạch của ta.
Từng bước đi đều được sắp định sẵn, ngày đó khi gọi ta dừng lại, ta biết nàng đã nhận ra ta, chính là trực giác nói cho ta biết.
Nàng cái gì cũng biết chỉ là ta quá hèn nhát không dám đối diện với nàng...
Cuối cùng bàn cờ do ta sắp đặt bấy lâu đã hoàn thành, ta cuối cùng cũng khôi phục lại Tuỳ quốc, truy điệu mẫu hậu ta sống trên vạn người trở thành kẻ cường đại nhất.
Nhưng mà...
Ta tính toán được tất cả mọi thứ lại không tính toán được nàng.
Cuối cùng ta cũng nhận ra ta sống trong toan tính cả đời, nhưng nàng lại là biến cố xẹt ngang qua cuộc đời ta.
Ta không thể áp đặt lên nàng, càng không thể sắp đặt nàng.
Lúc đó ta chợt nhận ra...dường như ta lại có thể hiểu phụ hoàng...
Không phải người muốn vứt nỏ mẫu hậu cũng không phải người muốn trở thành một hôn quân.
Chỉ là "người đó" chính là biến cố khiến cho cuộc đời người không thể không khuất phục.
Vì yêu cho nên mới khuất phục, vì yêu cho nên mới đau lòng.
Ta cũng vậy, cuối cùng ta cũng hiểu giang sơn này lại chẳng quan trọng bằng nàng...