"Hắn kìa tên phế vật đó đó..."
"Nghe nói hắn không thuộc loại nào..."
"Thẳng đầu lên, nhìn thẳng trước mặt cho ta"
Lam Hạo bất giác ngẩng cao đầu, giọng nói bên tai hắn nhắc nhở hắn, không được phép cúi đầu sợ sệt nữa.
Bước vào cửa lớp hắn hít một hơi sâu bước về phía bàn của mình ngồi xuống.
Từ đằng sau liền nghe thấy giọng con gái
"Ha xem ai đến trường này, rõ là phế vật lại vẫn cứ cố chấp như thế, cho dù có đọc nhiều sách đi chăng nữa không có tư chất thì vẫn chỉ là phế vật thôi".
"Doanh doanh cậu nói đúng, nhưng mà một số người do da mặt quá dày không biết được điều ấy".
Lam Hạo siết chặt nắm tay, hắn luôn biết hắn không bằng người khác, nhưng hắn không hiểu vì cái gì bọn họ đều xấu xa như vậy luôn lấy hắn ra để châm biếm, hắn không có tư chất nhưng hắn chịu nỗ lực hắn muốn thay đổi tại sao họ cứ nhằm vào hắn như thế.
"Học bài! Điểm kiểm tra lý thuyết đừng khiến ta thất vọng".
Một giọng nói vang lên bên tai hắn, hắn vô thức sờ lên viên pha lê màu đỏ trên tai, đúng vậy hắn bây giờ có tư chất hắn có năng lực, hắn muốn tất cả mọi người đều công nhận mình, hắn muốn giải oan cho bố mẹ hắn.
Nghỉ ăn trưa, Lam Hạo thu dọn đồ đạc dự định đến nhà ăn chợt cặp sách bay lên, hắn không kịp phản ứng đã bay đến chỗ đám người trước cửa.
"Đại ca, hôm qua hắn..." là một trong những tên hôm qua đánh hắn, hắn ta đang thì thầm vào tai người đứng giữa.
Đinh Khôn nghe xong nheo mắt, có chút sát khí nhìn thẳng hắn: "Có vẻ giỏi giang nhỉ, tao lại muốn biết thực hư như thế nào đây".
Nói xong liền vung tay đồng thời bàn ghế của hắn xuất hiện những rác rưởi lớn nhỏ, thậm chí còn dính lên trên người hắn.
Người bên cạnh đều tản ra một số đứng xem trò vui, một số là bởi vì mùi rác khó ngửi mà rời đi.
Đinh Khôn hất cằm: "Sao không lôi con Vrag của mày ra loè mọi người nữa à? Tao tưởng rằng mày thay đổi có chút hứng thú hoá ra vẫn chỉ là thằng hèn phế vật hahaha".
Lam Hạo đôi tay bất giác run rẩy, hắn ghét Đinh Khôn nhưng hắn không thể làm gì hắn bất lực vì hắn quá yếu.
"Tới đấu trường, ta cho cậu biết cậu sẽ trở thành người mạnh nhất như thế nào!".
Giọng nói cô gái lại vang lên bên tai hắn, hắn cho đến giờ vẫn không hiểu vì sao hắn lại tin cô đến vậy, có thể do hắn chẳng có gì để mất.
————————————
Lam Hạo kinh ngạc không dám tin nhìn Vrag của Đinh Khôn từng chút tan biến, hắn sợ hãi ngước nhìn cô gái đằng sau, cô mang trên mình đôi cánh ác quỷ tuyệt đẹp, làn da trắng sứ, môi mắt đỏ cùng khuôn mặt giống như búp bê pha lê tinh xảo.
Nhưng hắn biết những gì cô vừa làm lại đối lập hoàn toàn, vừa nhanh lại chuẩn xác chỉ chiêu khiến cho một Vrag...biến mất....
Người bên ngoài hóng chuyện cũng không tin vào mắt mình, phế vật trong lời đồn lại có thể gọi ra một Vrag mạnh như vậy, hắn có còn là "phế vật" nữa không.
Lại nói Đinh Khôn mặc dù nhân cách có thối nát nhưng hắn là người của đại gia tộc, vốn có truyền thừa cổ xưa cho dù chỉ là họ nhánh, nhưng... chiêu toàn cảnh Vrag của Đinh Khôn tan biến đến mạnh vụn cũng không còn.
Hoa Y bay qua vốn cô cũng không định dừng lại ở đây, một khi đã đánh thì phải đánh, đánh đến độ khiến cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra con mình.
Nhân cơ hội đây cô muốn cho toàn trường biết rằng Lam Hạo cũng không phải cây đèn cạn dầu, cũng tránh được nhiều rắc rối vớ vẩn về sau.
"Lam Hạo dừng tay!!!"
"Là hiệu trưởng ai gọi thầy đến thế, nhưng cũng phải thôi còn đánh nữa chắc Đinh Khôn chết mất!".
Lam Hạo quay qua liền thấy hiệu trưởng chợt ánh mắt hắn có chút sợ hãi, hắn nhìn đến Đinh Khôn toàn thân không chỗ nào lành lặn y như hắn ngày đó nằm rạp xuống đất lại nhìn thầy hiệu trưởng bên ngoài sàn đấu.
"Sàn đấu chỉ kết thúc khi một người chịu nhận thua, ai cũng không có quyền cắt ngang sự việc xảy ra bên trong".
Tiếng nói cô gái lại vang lên, Lam Hạo nhìn vào ánh mắt cô chợt kiên định hướng về phía Đinh Khôn
"Nếu cậu chịu thua tôi sẽ dừng trận đấu tại đây".
Đinh Khôn lúc này gần như đã bất tỉnh, Hoa Y nhìn vào ánh mắt hắn, chợt Đinh Khôn ôm đầu đau đớn, sau đó liền thanh tỉnh đôi chút.
Hắn nghe rõ ràng, Đinh Khôn mím môi nghiến răng phun ra: "Tao chịu thua".
Cùng lúc đấu trường kết thúc, Lam Hạo bị hiệu trưởng mời lên phòng.
Kể từ ngày hôm đó dị nghị xung quanh hắn tăng lên nhưng không hề có người trực tiếp gây ác ý với hắn nữa, hẳn là một Đinh Khôn đủ cho họ sợ hãi.
Hoa Y nhàm chán gấp sách, liếc qua thiếu niên trên giường rồi bước ra ngoài.
Lấy ly nước quay trở lại, thiếu niên trên giường đã tỉnh dậy nhưng mà...
Hoa Y híp mắt: "Cậu là ai?!!".
Người đã tỉnh dậy nhưng thiếu niên không phải Lam Hạo!!!
Người đó nâng mắt nhìn thẳng cô, nở nụ cười: "Tìm thấy rồi".
"..." hắn nói tìm thấy? Tìm thấy gì cơ Hoa Y đầu đầy dấu hỏi chấm, mặc dù hắn không phải Lam Hạo nhưng lại là cục băng của cô.
Xem ra tình hình này phức tạp đây, cục băng và Lam Hạo dùng chung một cơ thể?
"Tìm thấy em".
Hắn bước xuống giường, đôi chân trần chạm trên nền đất xuất hiện ra những hoạ văn cổ xưa, ánh mắt hắn như đáy sâu địa ngục, tăm tối u ám nhìn thẳng vào cô.
Hoa Y bất giác lùi lại, lưng chạm vào cửa, hắn mang đến cho cô cảm giác áp bức, nghẹt thở.
Hoạ văn trên nền đất dừng lại, hắn nâng đôi tay chạm vào khuôn mặt cô: "Em không nên ở đây, đợi tôi".
Nói xong cô liền thấy hắn trượt xuống, thiếu niên nằm trên nền đất vẫn đang say ngủ, hoạ văn đã sớm biến mất, không khí lại bình thường luân chuyển.
Hoa Y thở một hơi lần này cục băng đem đến cho cô cảm giác áp bức kinh người, không biết trái tim nhỏ này có đủ mạnh mẽ chơi với hắn không nữa, bảo bảo thực sợ hãi...