"A!!! Tại sao lại có keo dính ở đây".
"Tớ cũng thế cũng bị dính lại rồi"
"Cả tôi cũng bị, vây dính vào ghế rồi"
"Làm sao bây giờ"
Hoa Y bước vào lớp quét qua tràng cảnh náo loạn, khẽ vén tóc vào mang tai bước về chỗ ngồi, nhìn xuống cái ghế sạch sẽ cô nở nụ cười.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi vào đinh tai thập tự treo trên vành tai cô, nó lấp lánh chói sáng lên xinh đẹp lại ma mị.
(Tại nhà ăn)
"Này nghe nói hôm nay tập thể lớp - đều bị bôi keo lên ghế đấy, không biết ai chơi ác thế".
"Còn có tin sốt dẻo hơn Vu Quân cũng bị tương tự như thế, dù có lên tra camera giám sát cũng không truy ra được thủ phạm, đúng là không ngờ".
"Không biết là ai làm nhỉ động đến cả nhóm thiên tài, không sợ họ trả thù sao?".
Hoa Y vẫn ngựa quen đường cũ tìm đến cậu bạn ở nhà ăn, bắn tiền qua tài khoản rồi lấy khay trong tay cậu.
Dần cậu ta cũng quen với hành động này của Hoa Y, coi như mua giúp cô, lại còn được trả thù lao rất cao.
Hoa Y cầm cái khay đi tới chỗ đối diện nam chủ ngồi xuống.
Nhậm Lương vẫn không ngẩng đầu nhìn cô, hắn chậm rãi ăn, giống như bộ máy, ngay cả quỹ đạo xúc cơm cũng y hệt, chưa nói đến tốc độ số giây đều như nhau, đều được hắn tính toán không sai biệt.
Hoa Y thú vị nhìn hắn ăn cơm rốt cuộc cho đến khi hắn lau miệng tính rời đi cô mới lên tiếng.
"Ý nghĩ mãi chỉ là ý nghĩ, nếu không thực hiện nó thành hiện thực thì nó chỉ là thứ ảo mộng vô căn cứ mà thôi".
Nhậm Lương chợt ngừng lại, hắn lần đầu chân chính nhìn vào cô.
Hoa Y đối diện với tầm mắt hắn, đôi mắt hắn vô hồn nhìn thẳng cô.
Hoa Y nở nụ cười thân ảnh hắn cũng đã biến mất sau cánh cửa.
Hoa Y mở điện thoại nhắn tin, cầm cặp sách vẫn trốn tiết như mọi khi.
Bên dưới gốc cây không có bóng người, cô lướt qua đi về phía kí túc xá.
Từ khi rớt khỏi bảng xếp hạng thiên tài, Hoa Y bị chuyển qua kí túc xá thường của học sinh, là người một phòng.
Bước chân ngừng lại ở cửa phòng, Hoa Y bị người mở cửa kéo vào trong.
Tràng cảnh bên trong...
"Tìm thấy cô rồi"
Trục Lưu lên tiếng, bên cạnh hắn là cô gái, đang uốn éo không ngừng cọ lên thành ghế, chân hắn, cả đều không mặc quần áo, khuôn mặt tràn ngập vẻ si mê nhìn hắn.
Tràng cảnh trước mặt cũng giống như lần đầu gặp hắn rất là đau mắt hột, dâm mỹ đến cực điểm.
Hoa Y còn chưa lên tiếng hắn tiếp tục nói, tay nhẹ nhàng nâng lên miết môi cô gái bên cạnh.
"Sao đẹp chứ, có muốn cùng chơi với tôi không?"
Hoa Y kéo ra cái ghế, ngồi đối diện hắn, chân dài vắt lên, đường xếp ly của váy ngắn nhẹ lay theo càng tôn lên cặp đùi trắng muốt thon thẳng.
"Anh chơi không nổi".
Ánh mắt Trục Lưu tập trung vào chân cô nở nụ cười: "Em rất thú vị, đi theo tôi đi, chúng ta cùng chơi".
Hoa Y nâng tay chống lên cằm như có điều suy, thật lâu sau cô mới thở dài, tầm mắt rơi vào nơi giữa háng hắn.
"Tôi? anh càng chơi không nổi".
Trục Lưu cảm nhận tầm mắt cô hướng về đâu, tức giận đứng lên, ghế cũng đổ về sau, rất nhanh hắn ổn định lại vẫn là khuôn mặt phong phạm thân sĩ.
"Vậy thì thật đáng tiếc, ra đi".
Nói xong người đàn ông cao lớn tại góc phòng cũng di chuyển đứng đằng sau cô.
"Dạ thiếu gia!".
Hoa Y nở nụ cười...
————————————
"Cô!!! Cô"
"Sao không phong phạm thân sĩ nữa hả?"
Trục Lưu liếc về phía vệ sĩ cao to nằm trên đất, rõ ràng chỉ một chiêu cả hai đều nằm trên đất không có phản hồi gì nữa.
Trục Lưu bất giác hơi sợ hãi, nhìn cô gái trước mặt, tác phong quỷ dị, làm việc phách lối, nhưng hắn rất nhanh suy tính trong đầu, trở lại dáng vẻ thân sĩ vốn có.
"Không sao, đúng là hơi coi thường cô, cô còn thú vị hơn tôi tưởng" hắn kéo lên khoé môi nở nụ cười.
Điện thoại Hoa Y reo lên, cô bắt máy.
"Làm xong việc rồi?"
"Đi lên đây đi"
Nói xong liền cúp điện thoại, không bao lâu có tiếng gõ cửa Hoa Y bảo hắn vào.
Người đến là một cậu nam sinh lạ mặt, nhưng lại mặc đồng phục của trường.
"Mang đồ đến chưa?"
"Dạ" hắn nói đồng thời rút ra một gói kim tiêm đưa cho cô.
Hoa Y hất cằm về phía trước không nhận lấy.
"Tiêm cho hắn đi"
Nam sinh nghe lệnh bước về phía Trục Lưu.
Trục Lưu đã từng học võ, hắn cũng không phải loại trói gà không chặt, hắn tung cú đấm tính phản kháng lại, nhưng chỉ - chiêu bị nam sinh ấn xuống dưới đất.
"Con mẹ nó Âu Hoa Y cô muốn làm gì?".
Hoa Y không nói cũng chẳng nhìn hắn liếc đến cô gái đang co ro tại góc phòng, đám người này rước voi về dày mả tổ, tự làm tự chịu.
Đều là không tử tế muốn đi con đường ma đạo leo lên cành cao thoát khỏi giai tầng thấp của xã hội.
Hoa Y thu lại tầm mắt cũng đồng thời chất lỏng tiêm vào người Trục Lưu, hắn bị đánh ngất đi sau đó.
Không phải rất thích chơi sao? Tôi đây là chơi chết anh, xem xem sau ngày hôm nay anh còn lên nổi nữa không.
Nam sinh từ trên người hắn đứng lên: "Chị, có một đơn hơi gấp em đã gửi bảng báo cáo vào mail chị, việc ở đây còn cần em xử lý không?".
"Biết rồi, cậu mang hắn xuống trả cho đám người phía dưới, ngày mai sắp xếp cho tôi một phòng riêng".
"Dạ chị" nam sinh cúi đầu lôi Trục Lưu đi ra cùng lúc đóng cửa.
Hoa Y sau đó cũng kéo cửa bước ra ngoài.
Cô lang thang trong trường, đang trên đường tìm xem chỗ nào tường thấp để trèo ra, chợt dừng lại bước chân.
Bầu trời ánh trăng tròn sáng, soi rõ thân ảnh người đối diện.
Thiếu niên thân mình thon dài, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ rủ xuống, tóc mái hơi dài một vài sợi che đi đôi mắt hắn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt xanh thẫm xinh đẹp giống như viên pha lê tinh xảo, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng nhỏ xinh, làn da hắn trắng sứ.
Hắn mặc áo sơ mi chỉnh tề, cúc áo cài đến cúc đầu tiên, tay áo hơi dài giấu đi nửa bàn tay hắn, chỉ lộ ra những ngón tay thon dài từng khớp rõ ràng.
Chân dài quần âu xắn lên gấu, đôi giày màu trắng tôn lên cổ chân thanh mảnh trắng như sứ ngọc.
Cơn gió tạt qua, mái tóc màu rượu của cô tung bay lộ ra khuyên tai thập tự chói sóng Hoa Y đưa tay vén tóc lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cảnh Nghi"
"Biết tên tôi?"
Giọng của hắn hơi khàn đúng chất giọng của thiếu niên đang trong thời kì vỡ giọng, ngược lại không khó nghe còn mang thêm hương vị khác.
"Vậy quyển sách không phải anh cố ý để lại rồi" Hoa Y nở nụ cười kéo ra sợi tóc nối lấp lánh cuốn lấy trêu chọc.
"..."
Rất lâu cho đến khi cô tưởng hắn sẽ rời đi hắn liền lên tiếng: "Áo của tôi".
Hoa Y chợt nhớ ra đúng là cô có cầm thật, cô bước tiếp về phía trước khi chỉ còn cách hắn một bước chân thì dừng lại.
"Cái đấy cũng là anh cố ý để quên"
"..."
Hoa Y tầm mắt tập trung vào yết hầu hắn có chút xuất thần.
"Ừ...vậy nên lần sau đến tìm tôi trả lại"
Hoa Y thẫn thờ một lúc rời tầm mắt hướng lên mặt hắn cười như không cười.
"Không đi thì sao? Giữ làm của riêng"
Hoa Y nhìn sâu vào mắt hắn thấy vài tia sáng xanh lăn tăn trong đó, đôi mắt thật đẹp...
"Em đáng nhẽ phải đến? Trong sách nói nếu em cầm áo của cậu nam sinh ấy thì phải mang đến trả"
Hoa Y nghi ngờ nhìn hắn, sách?
Thấy mặt hắn căng ra rất nghiêm túc quả thực đang nói lên sự thật hiển nhiên phải như thế.
Nhìn hắn cô bất giác nở nụ cười, đúng là có độc mà.
"Được rồi lại đi tìm anh"
Nói xong cô nhận thấy một tia vui vẻ trong mắt hắn, hắn đạt được mục đích liền xoay người rời đi.
Hoa Y khẽ nín cười tiếp tục tìm tường thấp trèo qua.