Hoa Y hai chân gác lên bàn ngả người về sau lười biếng bấm bấm ipad.
Cảnh Nghi ngồi bên bàn làm việc, tiếng bút viết vang lên.
Không khí ấm áp hoà hợp mặc dù không ai nói chuyện với ai.
Chợt ánh sáng bị che mất, Hoa Y buông xuống ipad ngửa đầu nhìn hắn.
"Sao thế?"
"Em đạt vị trí "
Hoa Y gật nhẹ đầu: "Đúng thế, em giỏi không"
" học kì đều đạt vị trí ..."
Hắn nheo mắt nhìn cô, Hoa Y hiểu ý hắn.
"Vị trí này mang lại nhiều ý nghĩa, cũng trải nghiệm được nhiều thứ hơn"
"Nó không đánh giá được năng lực của em"
"Tại sao phải cần đánh giá, năng lực của chính mình, dựa vào chính mình tự hiểu, cuộc sống cũng do chính mình định đoạt, không phải điểm số, thứ hạng"
Hoa Y nghiêng đầu bác bỏ luận điểm của hắn, có thể do cách hắn được sinh ra, đi trên con đường ưu tú, điểm số thứ hạng quyết định tất cả là bản năng của hắn.
Nhưng cô không giống, người như cô không đo đạt bằng các chuẩn mực xã hội được, chỉ cần cô muốn cái gì cũng có thể có.
Hơn nữa ước vọng của nguyên chủ là sống hạnh phúc và tận hưởng, đây chính là cuộc sống của "người bình thường" một nữ sinh bình thường không bị sức ép của gia đình hay điểm số, không phải gồng mình trở nên ưu tú khác biệt.
Cảnh Nghi cụp mắt như có điều gì suy nghĩ, hắn không hiểu được cô, nhưng cũng không phản bác cô vì hắn biết cô đúng, chỉ là không hiểu được.
Hoa Y thẳng người dậy, chợt nhớ ra nghiêm túc hỏi hắn: "Gần đây em không thấy Vu Quân và Trục Lưu, là anh làm"
"Ừ, trả về gia tộc, nhưng có vẻ hơi nhẹ tay..." hắn cùng lúc ánh mắt tối lại như có điều suy nghĩ.
Cộc cộc
"Vào đi"
Cánh cửa mở ra Hứa Di Giai tươi cười bước vào: "Hội trưởng, tớ có việc muốn làm rõ"
Theo sau cô chính là Nhậm Lương, hắn cúi đầu xuống, mái tóc che khuất ánh mắt cả người đều phát ra tử khí.
Hoa Y đứng lên nhường ghế cho bọn họ, cô dựa người vào tay vịn bên cạnh Cảnh Nghi.
"Hội trưởng là thế này, lúc nãy tớ lên hỏi cô giáo thì cô bảo chuyện điểm số phải lên hỏi cậu"
Cảnh Nghi khuôn mặt hơi có chút mất kiên nhẫn, hai tay đan siết lại với nhau.
"Nói đi"
"Ừm chuyện là điểm thi lần này của Nhậm Lương rõ ràng không chính xác, bởi một số câu hỏi đáp án khoanh lại không phải đáp án mà cậu ấy đã làm hôm đi thi"
Nhậm Lương bên cạnh lại không có mấy phần phản ứng, giống như cậu ta chỉ tiện theo cô đến đây.
Hoa Y đặt tay lên cằm khẽ kéo lên khoé miệng.
"Ý cô là tôi chấm sai" hắn khó chịu phun ra.
"Ể không phải...!!! Từ từ cậu chấm???"
"Bài của cậu ta là tôi chấm, có một số câu luận trong bài của cậu ta thầy cô giáo không thể giám định" hắn không kiên nhẫn nói nhanh.
"!!!"
"Nhưng mà ý tớ là, đáp án khoanh không đúng với đáp án mà cậu ấy chọn, cậu có thể xem camera phòng thi"
Cùng lúc Hoa Y cầm ipad nhấn nhấn trên đó truy cập camera phòng thi, phóng to màn hình rõ ràng so kĩ tất cả bước khoanh đều y như trên bài kiểm tra, không có gì sai sót, số điểm là chính xác.
Hứa Di Giai lắp bắp: "Không thể nào!!! Hôm đó mình ngồi bên cạnh cậu ấy mà!!!"
Cảnh Nghi nheo mắt: "Bây giờ cô đang nói là cô gian lận đấy hả?"
"Không không phải ý tớ không phải thế sao có thể..."
Cô còn chưa nói hết câu, Nhậm Lương đã đứng lên kéo cô rời đi.
Hoa Y nở nụ cười theo phía thân ảnh sớm khuất dạng.
Căn phòng trở nên im lặng, Hoa Y lúc này mới phát giác có gì không đúng, cô cúi xuống nhìn người bên cạnh.
Khuôn mặt hắn vô cùng tăm tối, sắc xanh trong đáy mắt khuếch tán, vô vàn phức tạp hiện lên.
Hoa Y thầm nghĩ không xong, cô kéo cằm hắn, để hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, mái tóc xoăn mượt khẽ trượt xuống, để lộ ra đôi mắt hắn.
Hoa Y hôn đuôi mắt bên phải, lại hôn bên trái, hôn sống mũi cao thẳng cuối cùng đặt nhẹ tại đôi môi.
"Lại sao nữa rồi?"
Thấy đôi mắt hắn vẫn không nhìn mình, vẫn tập trung trong thế giới của hắn.
Hoa Y cúi sâu xuống hôn lên yết hầu xinh đẹp nhô ra trên cần cổ trắng sứ, vừa hôn vừa liếm khẽ cắn.
Giọng thiếu niên khàn khàn thở ra, đôi tay cũng phản ứng đặt tại eo cô dùng lực kéo cô vào lòng.
"Em chú ý đến hắn!"
Hoa Y giơ ngón trỏ che miệng hắn: "em chú ý hắn vì có chuyện cần làm..." eo bị người siết lại thân mình hắn cứng nhắc hẳn đang rất bực bội, hoả khí sắp tràn ra đến nơi, "...cần xử lý..."
Hắn mím chặt môi chôn đầu tại hõm cổ cô, hai tay vòng qua eo cô ôm thật chặt, như muốn siết ngạt cô.
Hoa Y thở hắt ra, đúng là nhỏ nhen.
"Mà, video đã bị động tay qua, nhìn trên giấy cũng thấy kiểu khoanh có chút khác biệt nhỏ mặc dù đã cố bắt chước lại"
Hắn không quá muốn nói chuyện, chỉ chôn đầu tại cổ cô.
Hoa Y thở dài có lẽ lại phải đi điều tra vậy.
"Hắn là con riêng của Nhậm Bộc, Nhậm Hoài Khâm không muốn hắn sống tốt nên thuê người làm" như biết được suy nghĩ của cô, hắn nói ra để tránh cô đi tìm hiểu về người đàn ông khác
Nhậm Hoài Khâm là top thiên tài, hắn được mệnh danh là thần đồng Toán học khi mới lên tuổi.
"Không nghĩ ra đấy, anh là hội trưởng mà vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua"
Cảnh Nghi cọ cọ trên cổ cô: "Ngôi trường này xây dựng trên thực lực, người cầm quyền quyết định là người có thực lực, nếu bản thân yếu kém thì chỉ có thể trách bản thân mình mà thôi"
Đúng là ngôi trường lý tưởng, giống như một bể cá sặc sỡ, học sinh lại giống như đàn cá, cá lớn nuốt cá bé, mạnh mẽ sinh tồn.