Hoa Y đẩy cửa bước vào, trong nhà tối om, Khải Hàng vẫn chưa về, cũng không thấy dì giúp việc đâu.
Cô bật lên đèn điện, trên ghế sofa có người đang say ngủ.
Hoa Y bước lại gần từ trên nhìn xuống, người đàn ông hình như vì quá mệt mỏi ngủ thiếp đi, mái tóc mềm mại màu đen bóng che đi ngũ quan đẹp trai, lông mi vừa dày vừa dài, đôi mắt có lẽ do thiếu ngủ, có cả quầng mắt đen bên dưới sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng.
Hoa Y nở nụ cười bất đắc dĩ, xem ra cục băng lần này xuyên vào anh trai trên danh nghĩa của cô rồi, đặc biệt là người anh trai này còn hận cô đến chết nữa chứ.
Cô nâng tay gạt đi tóc mai che khuất mắt hắn, cánh tay bị giữ chặt người bên dưới cũng đã mở mắt.
"Cô làm cái gì?"
Phòng bị nặng như vậy...
"Không làm gì cả, tại thấy anh ngủ không ngon"
Hắn híp mắt lại, đẩy ra cánh tay cô ngồi dậy, nâng tay vò vò mái tóc khiến nó trở nên lộn xộn.
Hoa Y cụp mắt, tầm mắt dõi theo bàn tay anh.
Thật xinh đẹp...đôi bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài cùng các khớp xương rõ ràng tinh xảo.
Dường như cảm nhận tầm mắt của cô, anh bực bội đứng lên lướt qua cô đi lên lầu.
Hoa Y nhìn bóng lưng anh thở dài, đôi mắt tăm tối lại.
Cô lấy điện thoại nhắn một mẩu tin chuyển qua rồi bước về phòng.
Tắm xong liền giở tài liệu đã được chuyển đến trên máy tính.
Khải Trạch, con trai của Khải Hàng và Lưu Ngọc Sướng, vào năm tuổi mẹ vì khó sinh nên qua đời.
Năm tuổi trở thành thiên tài Piano, đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi và đạt giải thưởng.
tuổi được nhận vào The Juilliard School học viện âm nhạc hàng đầu New York
tuổi bắt đầu thử sức, lưu diễn nước ngoài, đạt được nhiều thành tựu to lớn trong giới âm nhạc.
Hoa Y xem xem đều là mấy thông tin cơ bản, rốt cuộc vì sao hắn lại ghét nguyên chủ như thế???
Hoa Y đi dép lê, vì bụng lép xẹp nên phải lết xuống nhà tìm thức ăn.
Trong phòng bếp lại có người, Khải Trạch đang nấu mì, hương mì thơm nức mũi lan toả làm cái bụng của cô lại biểu tình kêu lên.
Hắn quay đầu thấy cô ôm bụng, ánh mắt lạnh lùng liếc qua rồi đổ mì ra bát tính bê lên phòng.
Hoa Y chặn hắn lại: "Ăn ở đây đi, mùi ám trong phòng anh không chịu được đâu"
"Tránh ra" Đôi mắt hắn lạnh lẽo nhìn cô.
Hoa Y bực bội mà không có chỗ trút, rõ oan ức mà không thể nói ra.
"Anh ăn ở đây, em đi lên"
Nói xong cô liền xoay người bước về phòng.
Khải Trạch thu lại tầm mắt, như có điều suy nghĩ, đặt xuống bàn kéo ghế ngồi xuống.
Hoa Y về đến phòng bực bội gọi ship cô cũng không định để bản thân chết đói, nhưng mà thái độ của hắn lại khiến cô vô cùng phiền não.
Hùng hùng hổ hổ ăn xong hai suất cơm chiên mới xoa bụng thoả mãn đi ngủ.
————————————
Khải Trạch thức dậy đã là giờ trưa, hắn vò đầu mệt mỏi đi tắm.
Vì hôm qua được ngủ đủ nên tinh thần tính táo đôi chút, quầng mắt cũng dần biến mất, hân xỏ dép lê bước xuống nhà.
Dì Chu: "A tiểu Trạch về rồi, trên bàn có bữa sáng mua sẵn đấy, con ăn tạm trước nhé dì nấu sắp xong rồi"
Khải Trạch vuốt những sợi tóc còn ẩm ướt ra sau, ngồi xuống ăn bánh bao, bánh bao trong tay vẫn còn ấm nóng, hương vị rất ngon.
"Ai nha con bé tiểu Y thật là thương anh nó, trước khi đi làm còn mua bữa sáng cho anh, còn cẩn thận đặt vào nồi hấp để bánh bao luôn luôn nóng ấm nữa chứ"
Khải Trạch ngừng động tác, anh nhìn đi giúp việc, thấy dì ngạc nhiên nhìn qua đây.
"Sao thế? Không ngon hả? Dì thấy nhãn in trên bánh là tiệm cách dãy phố hàng đấy ngon lắm dì cũng hay mua cho các cháu ăn"
Khải Trạch khuôn mặt đen lại, uống cốc sữa trên bàn, anh nghĩ nghĩ bọc lại cái bánh còn đang dở, trực tiếp vứt vào thùng rác.
Dì Chu thấy anh giận dữ đi lên phòng khẽ lắc đầu, miệng lại lẩm nhẩm: "Sữa cũng là con bé mua"
————————————
Hoa Y hát xì một cái, mũi ngưa ngứa, Đào Ngộ lo lắng cầm giấy đưa cho cô.
"Chị đừng để bị ốm, lát em đi mua thuốc cảm mạo cho chị, bệnh là phải ngăn chặn ngay từ đầu"
Hoa Y lắc đầu: "Tôi nghĩ không phải do bệnh đâu" mà là do ở nhà có tên nào đó đang cau cáu trù ẻo cô thì có.
Đào Ngột thấy sắp đến phân cảnh của cô, nhanh tay dặm lại phấn một số chỗ do mồ hôi trôi mất.
Hoa Y cười cười: "Còn sốt ruột hơn cả tôi"
Cô bé gãi gãi đầu có chút ngượng: "Tại em muốn chị xinh nhất khi xuất hiện trên màn ảnh mà"
Hoa Y gật đầu với cô bé đi vào phim trường.
Hôm nay cũng không quá nhiều cảnh quay tý là xong, bộ phim sắp đến giai đoạn kết thúc, âm mưu xảo trá xoay quanh rồi thì tình yêu cũng đi đến hồi kết rồi, tính ra chắc khoảng còn tập nữa.
Hết cảnh Lương Vĩ Thành lại tươi cười, chân dài bước nhanh đến.
"Tiểu Hoa Y hôm qua em ngầu bá cháy luôn, lần đầu anh nhìn thấy khuôn mặt đần độn đến ngơ người của Lục Cảnh Ngôn đấy haha nghĩ lại vẫn thấy buồn cười"
Hoa Y liếc hắn, đến bây giờ cũng chẳng cần cố kị gì nữa quay phim mấy tháng cô quá rõ bản chất tên này rồi.
"Anh cũng thế, lăn xa đi"
"Haha thế thì không được, anh còn đang dự định...theo đuổi em" vừa nói hắn vừa cúi xuống chất giọng nhỏ nhẹ giống như thì thầm.
Đào Ngột sững sờ!!! Cô vừa vừa nghe thị đế nói gì vậy??? Anh ấy muốn theo đuổi chị Hoa Y???
Đào Ngột vẫn còn đang ngơ ra chưa kịp tiếp nhận được lượng thông tin to lớn ập đến này tay đã bị người kéo đi.
"Không chơi quy tắc ngầm, không bao nuôi và đặc biệt không yêu đương, lời này cũng áp dụng với anh"
Lương Vĩ Thành thu lại nụ cười, nhìn thân ảnh cô biến mất, xem ra lần này hắn khó lòng đạt được như ý nguyện đây.