[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

chương 272: trở thành tín ngưỡng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoa Y đang đọc vài bình luận về bộ phim bộ phim thực sự bạo, tỷ xuất tập sớm đã vượt qua lượng rating dự kiến.

[Chờ đợi trong mỏi mòn: a mau ra mau ra, thực sự một ngày tập không hề đủ, thứ chủ nhật còn bị cắt mất nữa, hôm qua đang đến đoạn Trang Khánh Đế và Hoàn Quý phi bị truy sát nữa chứ, huhu xin nói với tôi là couple của tôi ổn đi làm ơn]

[Hóng hớt: Haha lầu trên sốt ruột ghê ấy, nhưng đúng là phải đồng cảm tập một ngày ít quá xem chẳng đã, mà lầu trên cũng đừng lo Trang Khánh Đế phi thân đến cứu Quý phi nương nương bây giờ ấy]

[Xin hãy thồn cẩu lương: Ngao ngao~~ mọi người ship Trang Hoàn nhiều thế, có ai đu Trang Yên với tôi không???]

[Lam Thâm: Lầu trên đi theo con đường chính đạo nè, còn nhà tôi lại ba đời đều đi theo ma đạo hí hí (・ิω・ิ)]

Hoa Y ấn mở weibo cá nhân, lượng thông báo sắp bạo đến nơi, cô ấn vào trang cá nhân của mình, bên dưới lượt theo dõi đã tăng đến con số nghìn.

Thấy thành quả lao động của mình được đền đáp, Hoa Y mặt hơi giãn ra đôi chút.

Lướt lướt màn hình tay dừng lại tại phần đầu tiên trên trang, là cô được tag vào.

[Tiểu Thành Thành: Đang nằm nhà chờ chết, thật nhớ đến tháng ngày được nâng niu yêu thương bên Quý phi của ta quá huhu @TiểuYY]

Hoa Y giật giật thái dương, sắc mặt hơi tốt một tý lại đen thui đi lên.

[Ngược cẩu nữa đi: Graaaa, Quàng thượng nhớ Quý phi rồi kìa, thấy chưa thấy chưa đã bảo cái couple tà đạo này nó real real lắm mà, làm sao qua được đôi mắt tinh tường của cẩu độc thân lâu năm]

[Thí chủ thỉnh tự trọng: tôi vừa đọc cái gì thế này? Ck tôi tự giật mái chèo chèo luôn ( ͡° ͜ʖ ͡°)]

[Tu chí lớn: @minh lam, thấy chưa t đã bảo real lắm rồi, chính chủ còn tự gắn mô tơ vào thuyền, nào lên đây đi, chúng ta cùng đi ngắm cảnh trăng thanh gió mát lắm]

[Sự thật trần trụi: Này có ai để ý Thành ca đổi tên thành thành Tiểu Thành Thành cũng giống như Y tỷ là TiểuYY không??? Tôi thấy có sự "trùng hợp" ở đây ('∀`)]

Cạch, gói đồ ăn nóng hổi đặt lên trên bàn bên cạnh cô.

Hoa Y tắt Ipad, ngẩng đầu lên nhìn.

Dư Tuấn nở nụ cười dịu dàng, đuôi mắt hắn còn hơi cong cong nhìn cô: "Hôm nay tôi mới cả đoàn ăn cơm, nghe nói em thích ăn cơm chiên Dương Châu?"

Hoa Y nhìn hắn, khẽ gật đầu: "Vâng, cảm ơn Thầy Dư" là món nguyên chủ thích ăn, cũng không phải ta, hẳn hắn biết qua thông tin trên mạng.

"Em có thể gọi tôi là anh Tuấn, hay Dư Tuấn" hắn nói ngồi xuống ghế dài bên cạnh cô.

Đào Ngột vừa mua trà sữa về cho chị, cô vốn định đi qua, hiếm khi lại rất thức thời, cô cười cười len lén đứng ra xa xa.

"Vậy tôi gọi Dư Tuấn" Hoa Y cũng thực tự nhiên nhận lời.

Dư Tuấn tròn mắt hẳn cũng khá ngạc nhiên về sự lựa chọn của cô, bình thường đều sẽ gọi hắn là anh Tuấn, Tuấn ca, người kêu hẳn tên hắn cũng thực ít.

Dư Tuấn dĩ nhiên không giận hắn chỉ ngạc nhiên cười, ánh mắt nhìn cô thêm mấy phần thiện ý.

"Được, có chỗ nào không hiểu kịch bản có thể tìm tôi, tôi sẵn sàng giúp em"

"Cảm ơn" Hoa Y có lễ đáp lại hắn.

Dư Tuấn thấy cô dường như không chú ý lắm cũng chỉ nói vài câu liền rời đi.

————————————

Từ ngày đó đến nay Khải Trạch không còn nhận được đồ cô gửi đến nữa, trong lòng hắn vừa cảm thấy mất mát, lại đồng thời đúng như ý hắn muốn, chẳng phải hắn muốn cô ngừng chú ý quan tâm hắn sao, muốn cô cùng hắn trở lại như ban đầu, nước sông không phạm nước giếng.

"Trạch...tiếng đàn của cậu..." Zen ánh mắt hoang mang, nghi ngờ liếc nhìn người bên cạnh.

Hắn ngồi trên ghế, như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, đôi tay thon dài đặt trên phím đàn trắng màu da cùng màu sắc của đàn như hoà quyện lại với nhau.

Nhưng mà tiếng đàn của hắn...vô hồn...trở nên không có cảm xúc lại chỉ giống như một con rối gỗ, đàn theo bản năng, không đạt được sự tinh tuý trong âm điệu.

Khải Trạch đứng bật dậy, quá nhiều suy nghĩ trong đầu hắn, hắn cần được yên tĩnh, hắn muốn bản thân mình trở nên yên tĩnh.

Hắn quay người bước ra ngoài.

Thất thần bước đi, hắn suy nghĩ quá nhiều, càng suy nghĩ lại càng rối rắm, lại càng không thể gỡ bỏ.

BÍP BÍP BÍPPPPP!!!!

Hắn ngẩng đầu, ánh đèn chói lọi khiến đôi mắt hắn theo bản năng nhắm lại.

Cô gái chạy đến, đẩy mạnh anh ra, anh lăn trên đất vài vòng, liền nhanh chóng chống người ngồi dậy, ánh mắt anh căng chặt, con tim thắt lại cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn.

Anh vội vã đứng lên, trong tiếng kêu của người đi đường, tiếng còi ô tô, anh chạy nhanh lại về phía cô gái.

Cô ấy toàn thân đầy máu, nằm trước đầu xe ô tô, lực va chạm mạnh đến nỗi khiến cho đầu xe móp vào.

Đôi tay anh run rẩy vươn ra, ôm cô vào lòng, đôi mắt mông lung mờ mịt, đáy lòng dâng lên từng trận sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng, cảm giác này còn thống khổ hơn ngày đó, ngày mà mẹ anh mất đi.

Quá đau, anh không biết thừa nhận nỗi đau này như thế nào lại chỉ ngây ngốc ôm cô, toàn thân run lên, tiếng nói bị tắc nghẹn trong cổ họng không thể cất thành lời.

Anh thậm chí còn không có can đảm nhìn cô, anh vùi đầu vào trong cổ cô, tóc mái nhuộm đẫm màu của máu, anh cứ run rẩy ôm cô như vậy cho đến khi tiếng còi cấp cứu vang lên.

————————————

Zen vội vã chạy đến, quần áo anh còn xốc xếch, vừa bước vào khoa cấp cứu anh liền sững người.

Chàng trai ngồi trên băng ghế, một đầu tóc đen nhuộm thêm sắc màu của máu, đôi tay hắn đặt trên đùi không ngừng run rẩy, máu đỏ nhuộm kín đôi tay tinh xảo ấy.

Ánh mắt hắn dại ra, bên trong còn có tia máu, tầm mắt hắn trước sau chỉ hướng đến cửa phòng phẫu thuật.

Hắn lúc này trông thật nhếch nhác sa sút, giống như một đứa trẻ lạc lõng, mất đi tất cả nào còn là thiên tài piano Khải Trạch được mọi người ngưỡng vọng.

Zen từ từ tiến đến ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn vẫn không hề phản ứng, như không cảm giận được sự vật xung quanh, đôi mắt nhìn thẳng, một giây phút cũng không bỏ lỡ.

tiếng đồng hồ trôi qua, bác sĩ đẩy cửa bước ra.

Hắn đứng dậy, đôi mắt điên cuồng nhìn vào sau cánh cửa, giống như muốn tự mình xác nhận tình hình người bên trong.

Bác sĩ thấy tình trạng hắn như vậy chỉ hơi níu mày, quay qua Zen gật đầu.

"Phẫu thuật thành công, sau tiếng theo dõi hậu phẫu thuật thì chuyển người bệnh về phòng, người nhà qua quầy làm thủ tục"

"Dạ, cảm ơn bác sĩ" Zen lễ phép chào ông.

Hắn híp híp mắt nâng cùi chỏ hạ xuống bụng người bên cạnh.

Khải Trạch không chịu được một cước này lảo đảo ngã ra sau.

"Cậu tỉnh táo lại cho tôi, việc quan trọng bây giờ là chăm sóc cô ấy, một người vừa mới phẫu thuật yếu như vậy cậu còn có thời gian ở đó ngây ngốc trong dòng suy nghĩ của mình???"

Khải Trạch là bị nói cho tỉnh, hắn thực sự từ trong thế giới của mình tỉnh táo đi ra.

Hắn siết chặt tay, đôi tay dính đầy máu, khép lại đôi mắt, đẩy người đứng lên.

"Đi làm thủ tục cho cô ấy"

Hắn bước qua quầy dịch vụ nhanh chóng xác nhận thủ tục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio