p sau mọi người đều có mặt, cả đoàn di chuyển lên thuyền tiến về phía hòn đảo.
Hoa Y cũng không cầm quá nhiều đồ, cô chỉ mang một chiếc túi đeo chéo trước ngực, đựng một vài vật dụng cần thiết.
Còn con hàng đang ung dung đi bên cạnh cô còn ngang ngược hơn nữa, không mang theo gì...
Tiếng của đạo diễn: "Tất cả mọi người chú ý chúng ta đã tiến lên đảo, hòn đảo này vốn còn hoang sơ chưa có sự can thiệp của con người, Nhiệm vụ đầu tiên: Khám phá đảo hoang"
Nhóm gồm có người, tính cả cô và Bạch Ly, còn có Dư Tuấn, Triệu Tư Thuần, Lương Vĩ Thành, Lục Tịnh, Đặng Nguyên, và nữ ca sĩ thần tượng Ngọc Thù.
Lục Tịnh cùng Lương Vĩ Thành đi đằng trước, Đặng Nguyên nối theo sau, bên cạnh là Ngọc Thù, Du Tuấn và Triệu Tư Thuần song song đi với nhau, tốc độ từ từ bình thản.
Gần đây Dư Tuấn và Triệu Tư Thuần khá thân thiết, cũng đã hợp tác chung một tác phẩm điện ảnh nhưng không được nổi cho lắm, khi nãy cũng vừa quay quảng cáo cùng nhau.
Lục Tịnh, Lương Vĩ Thành, Đặng Nguyên và Ngọc Thù cùng tham gia phim truyền hình mới, họ đến đây cũng là để quảng bá phim mới.
Cô cùng Bạch Ly đi cuối cùng, thả chậm tốc độ, nếu ai không biết thật sự còn tưởng anh đang đi ngắm cảnh, cả quãng đường đi đều nhìn ngắm phong cảnh, thong dong nhàn hạ.
Hoa Y nhìn anh thở dài, cúi đầu nhìn ngón tay đan xen, từ lúc xuống thuyền chưa hề rời ra.
"Bạch Ly, tay em không tiện"
"Hửm?"
"Em bị anh kéo chậm lại phía sau"
Anh cúi đầu nhìn cô, khoé miệng kéo lên: "Thế lại càng tiện"
Hoa Y cười, cũng không bóc trần hắn, thả chậm bước chân theo nhịp điệu nhàn hạ tản bộ của hắn.
"Aaa, có rắn" là tiếng hét của Lục Tịnh.
Dư Tuấn nhíu mày bước lên trước: "Từ từ lùi lại, di chuyển vòng qua nó, nếu không chọc tức nó sẽ không sao"
Đặng Nguyên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của anh.
Lương Vĩ Thành quay đầu, ánh mắt có chút đáng thương: "Tiểu Hoa Y tôi sợ rắn, em mau cứu tôi"
Cô lườm hắn thật muốn dùng đá chọi chết hắn, có nhìn thấy sát thần bên cạnh cô không? Đây mới chân chính là nỗi sợ đây này hơn nữa người có gia thất hắn cũng tròng ghẹo được?
"Nó còn chưa sợ anh thì thôi, anh lại đi sợ nó"
Hoa Y buông lời mỉa mai, Ngọc Thù phụt cười, vội lấy tay che miệng.
Lương Vĩ Thành ánh mắt tủi thân sâu sắc nhìn cô.
Hoa Y ngó lơ hắn.
Cả nhóm làm theo lời Dư Tuấn xác thực nó không có đuổi theo, cả nhóm lại tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu liền hoàn thành nhiệm vụ, hòn đảo này khá nhỏ, cơ bản chỉ có cây cối, và một vài loài vật sinh sống.
"Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng cho các bạn là một khay vịt bò, nhiệm vụ tiếp theo: dựng lều cắm trại"
cái lều, mỗi người dựng một cái, mặc dù có bản hướng dẫn nhưng đều là người trong giới giải trí, mấy ai biết kĩ năng sinh tồn này.
Lục Tịnh loay hoay mãi mà không thành công, đành cùng Lương Vĩ Thành bàn bạc phương pháp.
Trái ngược Dư Tuấn lúc đầu có hơi lóng ngóng nhưng sau khi nghiên cứu kĩ liền bắt đầu thành công, hắn dựng giúp Triệu Tư Thuần, ánh mắt đôi khi liếc sang Hoa Y như muốn nói lại thôi.
Đặng Nguyên mờ mịt, cái này hắn thực sự không biết, Ngọc Thù càng khỏi phải nói một idol sẽ biết dựng lều cắm trại sao.
Hoa Y nhàm chán ngồi trên bãi cát, Bạch Ly ngồi bên cạnh cô, hoàng hôn buông xuống, giữa mặt biển giống như một vầng sáng đỏ xinh đẹp lan khắp bầu trời xanh mát.
Ngắm cảnh đã đủ cô nghiêng đầu liếc hắn: "Anh không đi dựng lều, định để hai chúng ta hoà mình với thiên nhiên? Thật ra em cũng không ngại cơ mà chính anh muốn tham gia chương trình, nên thực hiện nhiệm vụ nghiêm túc đi chứ"
Bạch Ly nở nụ cười xoa đầu cô, hắn cúi người ở bên tai cô nói nhỏ: "Tôi chưa từng làm"
Hoa Y cười hắn: "Sợ mất mặt, để em ra thay nhé"
Bạch Ly vuốt những sợi tóc bị rối vào sau vành tay cô: "Không, tôi đi là được rồi"
Nói xong hắn bước qua thật sự cầm lên giấy hướng dẫn chăm chú đọc.
Máy quay lướt đến khuôn mặt hắn, nghiêm túc, căng chặt.
Hoa Y dựa lưng sau phiến đá híp mắt cười chờ xem hắn bị bẽ mặt, nhưng rất nhanh điều cô mong đợi không có xảy ra.
Lục Tịnh bước qua lều của Hoa Y và Bạch Ly, cô bé trợn tròn mắt: "Em vốn định qua truyền bí kíp em học được cho anh mà có vẻ anh là dân chuyên, bái phục bái phục"
Đám người nghe thấy liền tập trung về phía bên này, thực sự cái lều được dựng ngay ngắn, đẹp đẽ hoàn hảo.
Triệu Tư Thuần nheo mày, liếc về phía Hoa Y: "Nếu đã biết sao từ đầu không chỉ cho mọi người, có phải mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ sớm không"
Bạch Ly đứng đó cũng không nói gì, ngay cả ánh mắt cũng không cho cô ta.
Hoa Y phụt cười.
Triệu Tư Thuần đen mặt: "Không có giáo dưỡng, Dương Hoa Y tôi không ngờ cô lại vì một người như thế bỏ đi sự nghiệp"
Hoa Y thu lại nụ cười, cô đứng lên, phủi cát trên người mình, bước về phía Bạch Ly.
"Anh ấy như thế nào, không cần cô nhận xét, tôi chính là thích anh ấy như vậy"
Nói xong liền ngẩng đầu khoe hàm răng trắng với hắn.
Bạch Ly cưng chiều nhìn cô, nâng tay khẽ xoa đầu cô.
Triệu Tư Thuần không nói nữa dù sao máy quay vẫn còn đang quay, cô ta thực sự không công nhận, cũng không hiểu được một người đang trên đỉnh cao, lại giải nghệ chỉ vì người đàn ông này.
Dư Tuấn nhíu mày kéo tay cô ta lắc đầu.
Lương Vĩ Thành ánh mắt âm trầm nhìn Bạch Ly.
Đặng Nguyên thì chỉ cụp mắt tiếp tục công việc.