Cho dù Thời Sênh nói gì, Kỳ Ám cũng không hề mở miệng.
Tức quá!
“Các chủ…”
Kỳ Ám bỗng lùi lại phía sau, nhanh chóng chuồn vào phòng, đóng cửa lại, chặn Thời Sênh ở bên ngoài.
Thanh âm của hắn từ trong phòng truyền ra, “Ngươi quay về thay y phục sạch sẽ đi.”
Thời Sênh cúi xuống nhìn y phục trên người mình, dùng Trì Minh Kiếm gõ cửa, “Ta không ngại thay y phục ở chỗ Các chủ đâu.”
“Ta ngại.”
Thời Sênh: “…” Ngươi ngại cái lông ấy, ông đây không chơi với ngươi nữa.
Hồi lâu sau Kỳ Ám cũng không nghe thấy tiếng gì nữa.
Hắn đứng trước cửa một lúc, khi mở cửa ra thì bên ngoài đã không có người nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ Thời Sênh vừa đứng, có chút thất thần.
“Chủ thượng?” Chủ thượng sao lại thất thần nữa? Gần đây trạng thái của Chủ thượng không được bình thường, xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?
Kỳ Ám im lặng thu hồi tầm mắt, quay người vào phòng.
Tranh Vanh nhìn chỗ Kỳ Ám vừa nhìn, không có gì đặc biệt… Hắn theo Kỳ Ám vào trong phòng, “Chủ thượng, vừa có tin tức truyền về, Yên Hồi Xuân chết rồi.”
“Ừ.” Hắn vừa biết tin này rồi.
Tranh Vanh đã quen với vẻ điềm đạm bình tĩnh đó của Chủ thượng nhà mình, “Người có biết là ai gϊếŧ không?”
Kỳ Ám không suy nghĩ mà nói ra một cái tên, “Lâu Nguyệt.”
“Chủ thượng, sao người lại biết?”
“Không phải là cô ta.”
“Hả?” Tại sao lại không phải là cô ta? Vừa rồi Chủ thượng còn nói là cô ta cơ mà.
Chủ thượng à, tốc độ lật mặt của người bây giờ cũng nhanh quá.
Tranh Vanh thấy Chủ thượng nhà mình không có ý muốn giải thích.
Hắn chỉ có thể tự mình đi điều tra, “Chủ thượng, Yên Hồi Xuân chết rồi, thuộc hạ dẫn người đến Yên Hồi Cốc xem xem, thứ đồ đó có lẽ vẫn còn ở trong Yên Hồi Cốc.”
Kỳ Ám trầm mặc một lúc, “Ta đích thân đi.”
Tranh Vanh hơi bất ngờ, hắn nhìn Kỳ Ám mấy lần rồi khom lưng nói, “Vậy thuộc hạ đi chuẩn bị.”
Kỳ Ám đi đâu thường đều có Tranh Vanh đi cùng.
Có đôi khi người của Ám Đường sẽ âm thầm đi theo, nhưng nếu tốc độ của Kỳ Ám và Tranh Vanh quá nhanh thì họ cũng sẽ để mất dấu.
Đến nửa đêm Kỳ Ám và Tranh Vanh rời Khiên Vũ Các, vốn cho rằng không bị ai phát hiện, vậy nên khi hai người gặp Thời Sênh cầm theo Trì Minh Kiếm liền cảm thấy có chút quỷ dị.
“Trùng hợp quá, Các chủ.” Thời Sênh vẫy kiếm về phía Kỳ Ám.
“Không trùng hợp.” Cô ta đang đợi hắn.
Kỳ Ám rất chắc chắn.
“Lâu Nguyệt, ngươi ở đây làm gì?” Tranh Vanh trừng mắt nhìn Thời Sênh, cũng không biết Chủ thượng nghĩ sao, lại để mặc cho cô ta vượt quá giới hạn như vậy.
“Bắt gian nha.”
Tranh Vanh lấy làm lạ, “Bắt gian cái gì?”
“Nửa đêm Các chủ đưa ngươi đi trốn, đây còn không gọi là bắt gian sao?”
“Khụ khụ…” Tranh Vanh bị sặc nước bọt, nữ nhân này ăn tim hùm gan báo rồi sao?
Hắn và Các chủ đang đi ra ngoài làm chính sự đó!
Hơn nữa ngươi cũng chẳng phải là cái gì đó của Chủ thượng, bắt gian cái gì.
Những lời như vậy mà cũng dám nói ra, Chủ thượng chắc chắn sẽ giày vò ngươi đến chết.
Tranh Vanh nhìn Kỳ Ám bằng ánh mắt mong chờ.
Hắn đã sớm ngứa mắt với nữ nhân này, Chủ thượng mau gϊếŧ chết cô ta đi.
Thế nhưng Kỳ Ám chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Ngươi về đi.”
Tranh Vanh: “…” Chủ thượng chắc chắn là trúng độc rồi, đại nghịch bất đạo như vậy lại chỉ bảo cô ta đi về đi.
“Sao ngươi còn chưa đi hả?” Tranh Vanh sỉ vả xong, thấy Thời Sênh vẫn còn đứng đối diện hắn.
Thời Sênh cong miệng cười, “Tại sao ta phải đi? Người Các chủ bảo là ngươi.”
“Chủ thượng làm sao sẽ…” Lời nói sau đó của Tranh Vanh đã bị chôn vùi trong ánh mắt của Kỳ Ám.
Thực sự là bảo hắn?
Không đúng, Chủ thượng, tại sao người lại chọn cô ta?!
Nữ nhân này vừa nhìn đã thấy là loại người không tốt đẹp gì, Chủ thượng làm vậy là không đúng đâu.
Tranh Vanh chỉ có thể giương mắt nhìn Chủ thượng nhà mình rời đi cùng Thời Sênh, biến mất trong màn đêm.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt không một vì sao, chuyện này là sao chứ?
Rốt cuộc là Chủ thượng có sợi thần kinh nào bị ghép nhầm vậy?
…
Thời Sênh và Kỳ Ám cùng sánh vai đi trên con đường nhỏ âm u, lúc này trời đã vào đông, côn trùng đều đã ngủ đông, bốn phía không có bất cứ một âm thanh nào.
“Tại sao ngươi lại biết ta sắp ra ngoài?” Giọng nói của Kỳ Ám truyền đến trong màn đêm.
Thời Sênh ồ lên một tiếng, đưa móng vuốt của mình ra nắm lấy tay hắn.
“Lâu Nguyệt.” Kỳ Ám cảnh cáo nói một tiếng.
“Lạnh.” Giọng Thời Sênh rất nhỏ, giống như chú mèo con, khiến trái tim Kỳ Ám khẽ run lên, mơ hồ khó chịu.
Nhân lúc Kỳ Ám thất thần, Thời Sênh nhanh chóng vươn tay vào trong áo choàng của hắn, đặt tay mình vào trong tay hắn.
Tay của cô rất lạnh, giống như băng.
Kỳ Ám rụt tay lại phía sau, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Hắn chỉ nhìn thấy đường nét khuôn mặt của cô nhưng không biết tại sao hắn có thể cảm nhận được cô đang cười.
Hắn ngập ngừng một lúc, nắm lấy tay cô, “Bây giờ nói được chưa?”
Thời Sênh tiến tới dựa vào hắn, giọng nói chậm rãi vang lên trong đêm đen, “Ta nói cho ngươi biết Yến Hồi Xuân chết rồi, nhưng ngươi không hề kinh ngạc, cũng không để lộ bất cứ cảm xúc gì, chứng tỏ ngươi không quan tâm đến hắn sống hay chết.
Thứ ngươi cần tìm không phải là Yến Hồi Xuân mà là thứ khác.
Nếu thứ đồ này rất quan trọng đối với ngươi thì ngươi chắc chắn sẽ đích thân đến Yên Xuân Cốc, cho nên ta ở đây đợi ngươi thôi.”
Kỳ Ám nhớ lại khung cảnh khi đó, cô ta không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng lại đã phân tích ra được nhiều thứ như vậy.
“Vậy ta muốn tìm thứ gì?”
“Làm sao ta biết ngươi muốn tìm cái gì.” Thời Sênh không hề khách khí quát lại.
Cô có thể phân tích được một số thứ dựa trên sự việc đã xảy ra, nhưng thứ đồ không có chút tung tích thì bảo cô phân tích thế nào?
Đoán mò cũng cần phải có căn cứ!
Kỳ Ám buông Thời Sênh ra, tạo khoảng cách với cô.
Thời Sênh: “…”
Ta nói cho ngươi biết nhìn ngươi như vậy là sắp bị ăn đánh rồi đó!
Một lời không hợp liền ngạo kiều!
Ngạo kiều: Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, ôn nhu.
Thời Sênh lại tiếp tục đi qua, “Thế ngươi đang tìm cái gì?”
Kỳ Ám không nói chuyện.
Hắn không thèm nói cho cô biết.
Kỳ Ám tiếp tục đi về phía trước, nhưng đang đi bỗng nhiên phát hiện người bên cạnh không thấy đâu nữa.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, trên con đường nhỏ phía xa xa có một hình bóng mơ hồ, cô đứng đó, không hề cử động.
Kỳ Ám quay đầu đi tiếp, con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, rất nhanh sau đó đã không nhìn thấy hình bóng phía sau đó nữa.
Một lúc sau, hắn dừng bước chân, quay người đi về.
Hình bóng mơ hồ lại hiện lên rõ nét trước mặt hắn, càng tiến đến gần cô, tim hắn đập càng nhanh, đó là một cảm giác rất kỳ diệu… nhưng cũng rất quen thuộc.
Hắn cố ý đi chậm, cho tới khi đi đến trước mặt cô, nhịp tim đập đã khôi phục lại bình thường.
“Ta biết ngay là ngươi sẽ quay lại mà.” Thanh âm nữ tử rất nhẹ, mang theo sự chắc chắn và tự tin.
“Nếu ta không quay lại thì sao?”
“Ngươi sẽ quay lại.”
“Ngươi chắc chắn như vậy?”
“Tất nhiên.”
Kỳ Ám bỗng hốt hoảng trong chốc lát.
Hắn nhìn nữ tử trước mặt, đáy lòng có một loại xung động muốn được nuông chiều cô.
Rất lâu sau, hắn thở dài trong lòng, giơ tay kéo lấy tay cô, “Đi thôi, trước khi trời sáng phải đến được Yên Hồi Cốc.”
“Cõng ta.”
Kỳ Ám: “…”
Thực sự là rất muốn nhét cô ta vào cái lỗ nào đó.
Được voi đòi tiên!
Không biết xấu hổ!