Người tới cũng khá đông đủ, nhưng trên sân khấu lại không có ai đi lên chủ trì.
Một đám người chỉ có thể ở phía dưới suy đoán đi suy đoán lại.
Đúng lúc này, một cô gái đột nhiên từ trên sân khấu nhảy xuống, vừa rồi có người thấy cô tiến vào, ăn mặc vô cùng tùy ý, hoàn toàn không ăn khớp với tiệc rượu này.
Cô gái vỗ vỗ micro, trực tiếp lấy nó xuống cầm trong tay, “Hôm nay mời mọi người tới, chính là để làm chứng.”
“Cái gì?”
“Cô ta là ai?”
“Làm chứng cái gì?”
Không có ai biết cô, tiếng nghi ngờ càng lớn.
Bọn họ bắt đầu hoài nghi có phải bị đùa bỡn hay không, dẫu sao từ đầu tới cuối, đại lão mời người ngay cả mặt mũi cũng không lộ.
Thời Sênh không để ý tới thảo luận của người phía dưới, ở phía trên nói.
“… quyên toàn bộ tài sản, thành lập ngân sách hội từ thiện hoa nhài.”
Câu này rơi xuống, toàn bộ hội trường đột nhiên an tĩnh lại.
Tầm mắt mọi người rơi vào trên người Thời Sênh, có không tưởng tượng nổi, khϊếp sợ, kinh ngạc….
các loại ánh mắt, không ngừng đánh giá cô gái nhỏ đứng ở trên sân khấu.
Vừa rồi cô ta nói là Phó gia sao?
Người Phó gia đều chết hết rồi, nhưng thân là chồng của người thừa kế duy nhất của Phó gia, vị Mộ gia kia nhưng vẫn chưa chính thức tuyên bố tiếp quản Phó gia.
Ân ân oán oán trong này, mọi người cũng nghe được một ít tin tức.
Mà vị thiên kim của bọn họ kia, cũng biến mất không tăm tích từ mấy năm trước.
Lúc mọi người ở đây còn kinh ngạc không thôi, cô gái trên sân khấu lại lên tiếng, “Cho nên xin nhớ cho mấy vị Mộ gia kia, đừng có cái chủ ý không chính đáng gì, hợp đồng tôi ký rồi, pháp luật đã có hiệu lực, các người bây giờ có túm lấy tôi cũng vô ích, đừng có lại tới tìm tôi, nếu không thì đừng trách tôi động thủ với Mộ gia.”
Cô không có hứng thú đối với Mộ gia, cũng không muốn báo thù cho nguyên chủ gì cả, cô đã hoàn thành nguyện vọng mà nguyên chủ nói ra, những chuyện còn lại không có ở trong phạm vi cân nhắc của cô.
Cô làm chuyện này, chẳng qua là để thoát khỏi Mộ gia.
Nếu như cô không đứng ra, bọn họ sẽ luôn quấn lấy cô, mà cô thì phải tốn thời gian đi giày vò bọn họ.
So với giày vò bọn họ, cô càng muốn giày vò Mộ Lí hơn.
Bây giờ tất cả đều quyên góp hết, mọi người ai cũng không có được.
Tất cả mọi thứ Thời Sênh quyên ra đều công khai, chứng minh cô không để lại bất kỳ thứ gì.
Thời Sênh làm như vậy, ông Mộ làm sao cũng không nghĩ tới.
Ông ta còn tưởng rằng cô tìm được chỗ dựa nào, muốn tới khoe khoang lật mình.
Ai biết cô lại ngay trước mặt ông ta, quyên góp toàn bộ những thứ đó…
Thời Sênh từ trên sân khấu nhảy xuống, nghênh ngang rời đi, lúc đi tới cửa, cô đột nhiên nhìn về một phía, giơ tay vẫy vẫy, “Cảm ơn đại lão.”
Đại lão ở phòng ngăn: “…” Không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa, mau cút đi!
Mộ Trần đứng ở góc, nhìn bóng lưng Thời Sênh rời đi, khóe miệng khẽ cong, thì thầm, “Con gái của em lợi hại thật.”
…
Mộ gia quả thật không tìm Thời Sênh nữa, nhưng Chu Ninh tới, vì cái chết của Mộ Bạch, có người nhìn thấy Thời Sênh xuất hiện ở gần đó.
Thời Sênh lừa Chu Ninh đến chỗ không người, đánh cho hắn một trận, nếu không phải Mộ Lí kịp thời xuất hiện, có lẽ Chu Ninh thật sự bị Thời Sênh đánh chết rồi.
Mấy vụ án trên tay Chu Ninh chưa phá, cũng bởi lúc làm việc thất thần, thiếu chút nữa hại chết đồng đội.
Một lần phạm sai lầm có thể hiểu được, nhưng cứ luôn phạm sai lầm, Chu Ninh bị tạm thời cách chức.
Chu Ninh cố chấp với Thời Sênh, luôn cảm thấy cô là hung thủ, sau khi bị tạm thời cách chức, mấy lần theo dõi Thời Sênh.
Thời Sênh trực tiếp báo cảnh sát.
Bị người từng là đồng nghiệp của mình dẫn đi, bóng đen tâm lý của Chu Ninh cũng rất lớn.
Lần này Chu Ninh muốn tiếp tục trở về công tác, e rằng là không thể nào rồi.
…
Hứa Nhạc sau khi trải qua một thời gian chữa trị, bị đưa đến bệnh viện tâm thần, bệnh tình của cô ta không thực sự ổn định, thường xuyên trong trạng thái ngây ngây ngô ngô.
Lần này cô ta không cần giả bệnh thần kinh nữa rồi, cô ta chính là bệnh nhân tâm thần.
Thời Sênh không gặp cô ta, nhưng có một hôm đã nhìn thấy cô ta trên tin tức.
Hứa Nhạc nhảy lầu rồi.
Chết tại chỗ.
“Em xem cái này làm gì.” Mộ Lí từ bên cạnh tắt ti vi, nhét máy vi tính vào trong ngực cô, “Đi đến phòng chơi game đi, đừng quấy rầy anh.”
Thời Sênh ôm máy vi tính, không hiểu nhìn Mộ Lí, “Em quấy rầy gì anh?”
Cô cái gì cũng không làm à nha?
“Em ở đây chính là quấy rầy anh.” Mộ Lí nhéo má cô, “Có em ở đây, anh không muốn làm việc, chỉ muốn…”
Hắn dán lại gần Thời Sênh, phun ra hai chữ bên tai cô.
“Vậy thì đừng làm nữa, em có tiền mà.” Thời Sênh cọ qua, Mộ Lí vội vàng đặt đồ trên tay xuống, bị cô cọ một cái, lát nữa phải làm lại từ đầu.
Mộ Lí ôm lấy eo Thời Sênh, xốc cô lên, hôn vào đôi môi căng mọng của cô, chờ khi hai người thở hổn hển, Mộ Lí mới buông cô ra, “Vậy không được, không làm việc anh làm sao mà bao nuôi được em? Em ra giá cao như vậy, anh phải cố gắng mới được.”
“Em có thể bớt cho anh.” Thời Sênh nghiêm mặt.
Mộ Lí bật cười, nhẹ giọng dỗ dỗ, “Đừng quậy, ngoan ngoãn đợi, anh sắp xong rồi.”
Thời Sênh rề rà ra khỏi lòng hắn, ngồi dưới đất, dựa vào chân hắn, mở máy vi tính ra.
Giọng Mộ Lí chợt vang lên, “Không cho phép xem những thứ đó.”
Thân là con gái mà cả ngày cứ xem những thứ không lành mạnh đó.
Người khác có gì hay mà nhìn, hắn cả ngày cho cô nhìn còn chưa đủ sao?
Tay Thời Sênh khẽ run, tắt trang web vừa mở ra, “Quản lắm quá.”
Không thể xem những món đầy sức sống đó… vậy thì đào hố thôi!
Thế là vị diện này, lại có không ít người bị bẫy.
Bị bẫy trước sau như một phải cam tâm tình nguyện.
…
Đời này, Mộ Lí sống rất lâu, thân thể khỏe mạnh, chết tự nhiên.
Thời Sênh đã tiễn hắn rời đi rất nhiều lần, cô biết có một số thứ đang thay đổi, nhưng cô không muốn ngăn cản.
Con người mà, chính là cầu sự vui vẻ.
Sau khi Mộ Lí nhắm mắt, Thời Sênh tháo đồng hồ trên tay hắn ra, nắm lấy tay hắn hôn lên, “Chờ em.”
…
Thời Sênh quay về không gian hệ thống, như có suy nghĩ gì nhìn chằm chằm màn phản quang, vẻ mặt bình thường, nhìn không ra cái gì khác lạ.
[…] Ký chủ lại muốn làm cái gì rồi, ánh mắt bình tĩnh kia sao lại đáng sợ như vậy chứ?
“Nhị Cẩu Tử, ta hỏi mi chuyện này.” Sênh ngồi xếp bằng trước màn phản quang, hai tay chống cằm.
[Hỏi đi.] Rất sợ Ký chủ hỏi ta vấn đề kỳ quái gì.
Không phải, cô mới là Nhị Cẩu Tử!
Đã bảo không được gọi ta là Nhị Cẩu Tử mà!
“Vậy gọi là Đại Cẩu Tử?”
[…] Tạm biệt nhé Ký chủ, tôi cự tuyệt trả lời vấn đề của cô.
Hệ thống bắt đầu quét tài liệu.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -
Giá trị sinh mệnh:
Tích luỹ: (mua đạo cụ khấu trừ tích luỹ )
Cấp bậc nhiệm vụ: B
Chấm điểm nhiệm vụ:
Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: tích luỹ
Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: tích luỹ
Thời Sênh chỉ nhìn lướt qua, tiếp tục đề tài vừa rồi, “Nhị Cẩu Tử, ta hỏi mi nhé, dưới tình huống nào ta mới có thể tự chọn vị diện?”
[…] Biết ngay Ký chủ sẽ không hỏi vấn đề tử tế gì mà.
[Ký chủ đừng có nằm mơ, vị diện là phân phối ngẫu nhiên.]
Thời Sênh khinh bỉ cười lạnh một tiếng, “Mi tưởng ta tin sao?”
[…] Không tin vậy cô hỏi tôi làm gì? Bản Hệ thống không phục vụ!
Tiếp theo bất kể Thời Sênh hỏi cái gì, Hệ thống cũng không lên tiếng.
Thời Sênh một mình nghiên cứu hồi lâu ở nơi đó, nhìn đến mức Hệ thống chỉ muốn nhanh chóng đá cô đi.
Hệ thống không dễ gì mới nghe được cô nói vị diện tiếp theo.
Vội vàng bắt đầu dịch chuyển.
[Bắt đầu dịch chuyển…]