Thanh niên là một kẻ lọc lõi, hắn thu hồi tầm mắt, không tiếp lời Dao Cầm, đợi Thời Sênh hỏi.
Vị này mới là người quyết định.
Dao Cầm vừa rồi chỉ là hiếu kỳ, cho nên theo bản năng hỏi một câu, hỏi xong mới nghĩ đến lời dặn dò lúc trước của Tương Lăng, không được nói loạn.
Dao Cầm nhìn thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt mình, nhịp tim đập mạnh lên.
Thời Sênh không thèm quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, trước mặt chính là cổng thành.
Thanh niên lập tức nói: “Cô nương, vào thành cần phải kiểm tra.”
Thời Sênh liếc mắt, thanh niên thức thời giải thích, “Là đề phòng Thần tộc trà trộn vào đây.
Cô nương cũng không cần lo lắng, chỉ là đi từ bên đó qua đây là được rồi.
Thanh niên chỉ một con đường đặc biệt dưới cổng thành.
Lời của thanh niên khiến cho những người phía sau căng thẳng, bọn họ đều chưa từng vào thành ma quỷ, ai biết ở đây muốn vào còn phải kiểm tra…
“Tiểu…”
Thời Sênh đã nhấc chân đi thẳng qua con đường đó, người canh gác bên đó không có phản ứng gì, nhìn cô cùng thanh niên đi vào.
Tương Lăng: “…”
Tương Lăng không to gan như Thời Sênh, dừng lại ở bên ngoài.
Thanh niên nhìn ra phía sau, “Cô nương, bọn họ sao lại không vào.”
Thời Sênh tuỳ ý trả lời: “Đầu óc có bệnh.”
Thanh niên: “…” Đây thực sự là một nhóm sao?
Thôi đi, chuyện này không liên quan đến hắn, tiểu cô nương đáng sợ trước mặt này không nổi điên là được rồi.
…
Tương Lăng dẫn người quan sát ở ngoài thành rất lâu.
Đến lúc người thủ thành cũng bắt đầu hoài nghi, Tương Lăng mới nghĩ đến cách trà trộn vào trong thành.
Bên trong thành còn loạn hơn so với bên ngoài nhìn thấy nhiều.
Trong thành đại đa số đều là lấy dáng vẻ con người, nhưng cũng có một số kẻ kỳ lạ dùng bản thể đang đung đưa trên đường.
Dao Cầm gặp lần đầu, bị dọa sợ không nhẹ, thiếu chút nữa khiến người khác nghi ngờ.
Cũng may bọn họ nhiều người, người xung quanh chỉ quan sát, cũng không có ý tiến lên.
Bọn họ ở ngoài thành dây dưa đã mấy ngày, Thời Sênh vào thành đi đến chỗ nào, làm gì, bọn họ hoàn toàn không biết.
Thành ma quỷ lớn như thế, lúc này không nghi ngờ gì chính là mò kim đáy bể.
“Hừ, đây chính là kết quả khi dẫn cô ta tới.” Điền Mộc ở bên cạnh nói mát.
Tương Lăng không để ý Điền Mộc, phân phó những người khác, “Mọi người chia ra tìm, cẩn thận làm việc, tụ họp ở tửu lầu trước mặt.”
Tương Lăng dẫn Dao Cầm đến tửu lầu phía trước.
Bên trong tửu lầu chướng khí mù mịt, bọn họ vừa đi vào, người trong đại sảnh trắng trợn quan sát bọn họ.
“Mấy tên này lạ mặt lắm, đi hỏi xem từ đâu tới.” Một người trong bàn chỉ huy tiểu đệ đứng bên cạnh.
Tiểu đệ bị chỉ huy lập tức lên trước, “Này, mấy người các ngươi, từ đâu đến hả?”
Tương Lan chắn cho Dao Cầm ở phía sau, thu liễm bộ mặt ôn hòa, lấy ra khí thế chiến thần, “Hắc Vụ Lâm.”
Sắc mặt tiểu đệ thay đổi, lui về phía sau mấy bước, hướng về phía bên kia kêu, “Lão đại, từ Hắc Vụ Lâm đến.”
Hán tử được gọi là lão đại đứng lên, trong tay hắn xách một vò rượu, còn chưa đến gần, đã ngửi thấy mùi máu tanh và hôi bên trong.
“Từ Hắc Vụ Lâm tới sao?” Lão đại “rầm” một tiếng để vò rượu lên quầy.
chưởng quỹ sau quầy sợ hãi co rụt trên mặt đất.
Lão đại hung thần ác sát hỏi, “Vậy chính là có bản lĩnh, tới chỗ này làm gì?”
Bên trong Hắc Vụ Lâm toàn là yêu thú, nghe nói còn có yêu thú thượng cổ sinh sống, chỉ cần tăng thêm hai chữ thượng cổ, liền thành cái tên chỉ nghe thôi cũng đã đủ dọa người rồi.
“Ngươi là cái thá gì, Bản tôn tới đây làm gì, liên quan gì đến ngươi?” Điền Mộc phát cáu.
Hắn là Tiên tôn, làm sao có thể bị những yêu ma quỷ quái này hù dọa.
Lão đại nhìn Điền Mộc một cái, đột nhiên giơ tay lên tát qua, tức giận, “Ông đây hỏi ngươi à?”
Hắn đột nhiên ra tay, Điền Mộc luôn cảnh giác, bắt được tay lão đại.
Bầu không khí đột nhiên khẩn trương, người phân tán xung quanh rối rít xúm lại hướng bọn họ.
“Sao nào? Muốn đánh nhau? Bản tôn sợ các ngươi chắc?” Bản thân Điền Mộc cũng có chút tự phụ, cộng thêm trước đó bị Thời Sênh làm tức giận, đang bực bội không tìm được chỗ phát tiết.
Lão đại nhanh chóng xuất thủ, tấn công Điền Mộc, “Lên cho ta!”
Tất cả những thứ này xảy ra quá nhanh, Tương Lăng muốn ngăn cản đã không kịp.
Không tránh được, vậy cũng chỉ có thể đánh.
Đại sảnh tửu lầu chớp mắt một cái liền thất thủ.
Dao Cầm vô tình bị một người tấn công, trên cổ bị rạch ra một đường, máu tươi tràn ra, nhưng không phải mùi máu tanh, mà là một mùi thơm dịu.
Mùi thơm này giống như chất xúc tác, đám người đang tấn công bọn họ kia, đột nhiên như phát điên hướng về phía Dao Cầm.
Người bên ngoài xem trò vui dường như cũng bị thu hút, bắt đầu hướng về bên trong tửu lầu, ánh mắt bọn chúng tràn đầy điên cuồng nóng rực.
Dường như Dao Cầm là đồ ăn mĩ vị gì, hận không thể bóc cô ta nuốt vào bụng.
Tương Lăng thấy tình hình không đúng, lập tức gọi những người khác, “Rút!”
…
Đám người Tương Lăng bị đuổi chạy khắp thành, bất kể đi đến chỗ nào đều có loài mới gia nhập đội ngũ truy binh, vô cùng kỳ dị.
Lúc chạy đến một cái ngõ hẻm, hai bên đánh gọng kìm, không còn đường lui.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Điền Mộc thở hổn hển quát Dao Cầm.
Dao Cầm nào biết là chuyện gì, đỏ mặt, “Ta… ta không biết…”
Tên Lão đại đuổi theo đầu tiên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Dao Cầm.
Hắn lim lim đôi môi khô khốc, “Bắt cô ta lại cho ta.”
Tiểu đệ bên cạnh Lão đại vừa tiến lên mấy bước, sân bên cạnh đột nhiên rơi xuống mấy cỗ thi thể.
‘Bịch bịch’ đập trước mặt bọn chúng, cản đường chạy của bọn chúng.
Giây tiếp theo, càng có thêm nhiều thi thể bay ra.
Có thi thể trong lúc rơi xuống hóa về bản thể, các loại động vật kỳ quái nằm ngang dọc trên mặt đất, cơ thể to lớn cản đường chạy.
Ầm ầm…
Bức tường bên cạnh đột nhiên sụp đổ, lộ ra cảnh tượng bên trong, một sân đầy thi thể, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.
Trong viện có không ít người đang đứng, đang kịch liệt thảo luận gì đó, sắc mặt tất cả đều kích động, mà ở giữa đám người đó, là một tiểu cô nương, thần sắc cô ta nhàn nhàn nhìn đống thi thể.
“Là Sí Ly…” Đám người Lão đại trong hẻm nhìn thấy người bên trong, trong chốt lát như bị hắt một chậu nước lạnh, sắc mặt khó coi.
“Đi mau.” Lão đại tìm lại được lý trí.
Tiểu cô nương này vào thành chưa được mấy ngày, đã hủy mất phe Bò Cạp.
Bây giờ xem ra cô ta đang đối phó phe Giao Xà.
Phàm là người chống đối với cô ta, cuối cùng đều chết vô cùng thảm.
“Tiểu thư, là Hắc lão đại!” Người bên trong nhìn thấy Lão đại, lập tức lớn tiếng hô, “Có cần ngăn lại không?”
Hắc lão đại: “….” Thằng oát con nào mắt lại tinh như thế hả.
Thời Sênh khe khẽ ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Tương Lăng, ánh mắt hắn phức tạp, dường như có điểm không thể tin nổi, như mới gặp lần đầu.
Hắc lão đại lúc này mà còn chạy, thì có hơi rớt giá, cho nên hắn xoay người lại, cố làm ra vẻ trấn định nói: “Tiểu thư Sí Ly, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tận chứ?”
Tiểu cô nương này gϊếŧ người còn không buồn chớp mắt, mấy ngày trước hắn đã nhìn thấy một lần, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho hắn.
Thời Sênh khẽ nhướng mi mắt, âm thanh trong trẻo, “Ta thích đuổi cùng gϊếŧ tận đấy.”
Không đuổi cùng gϊếŧ tận, đợi cạp đất mà sống à?
Bản cô nương lại không phải là loại nhân vật chính thiểu năng!
Thành ma quỷ là cái quy củ gì, Hắc lão đại thường sống ở đây càng hiểu rõ hơn, nắm đấm của kẻ nào mạnh hơn thì kẻ đó được nói.