“Vô lý, là mi sai, sao bắt ta phải chịu hậu quả, mi phải bồi thường cho ta.” Thời Sênh không phục.
[…] Sao lại là tại nó chứ? Rõ ràng là do Ký chủ làm xằng làm bậy…
Hệ thống cảm thấy mình không nói lại được Thời Sênh, nó nhận thua.
[Ký chủ, thế cô muốn như nào đây?]
“Trước tiên mi phải cho ta thuốc, mông ta đau lắm!” Ước chừng cũng phải tới gậy đó.
Không bị đánh chết đều là vì muốn để nguyên chủ thấy sau đó mình còn thảm đến cỡ nào.
Cô không cần nhìn cũng biết hiện giờ mông mình đẹp cực kỳ.
Máu me be bét!
[Nói trước, nếu tôi cho cô dược thì chuyện này coi như cho qua!] Nó không muốn suốt thế giới này luôn bị cô đe dọa.
… Tuy rằng nó vẫn luôn bị đe dọa.
“Mi cứ tưởng bở.” Một chút thuốc mà muốn bỏ qua chuyện này, ông đây dễ lừa vậy sao?
[Ký chủ, phiền cô nhớ kỹ cho, tạo thành cục diện hiện tại cũng có một phần lỗi của cô.] Nó phụ trách thao tác, không phụ trách thay đổi lập trình, mấy thứ này đều là giả thiết chết.
“Đánh rắm ấy, lần này ta quay về chưa động vào cái gì, mi đột nhiên xảy ra vấn đề lại còn đổ tại ta à?”
[…] Hình như nói cũng có lý, [Có lẽ lúc dịch chuyển đã không giảm xóc.]
“Đừng có nói linh tinh nữa đi.
Ta nói cho mi biết, lần này là lỗi do mi.
Mi không cho ta quà tân thủ thì cũng thôi đi, giờ xảy ra lỗi còn trốn tránh trách nhiệm.
Hệ thống như mi sớm muộn cũng bị thu về trạm phế thải blablabla…”
Hệ thống đột nhiên câm lặng, Thời Sênh nói một hồi nó cũng chẳng hé răng.
Thời Sênh còn tưởng nó đã offline, lấy máy tính bảng ra xem, bên trên biểu hiện vẫn đang online.
Điên rồi à?
“Nhị Cẩu Tử? Mi có khỏe không? Có muốn đổi bộ não khác không?”
[Ký chủ, tôi nghĩ cô mới là người cần đổi não đấy.]
Không biết có phải Thời Sênh gặp ảo giác hay không, đột nhiên cô lại cảm thấy giọng điệu của Nhị Cẩu Tử cứng rắn hơn rất nhiều.
Thời Sênh đảo mắt, không phải chủ nhân ngu si đần độn của nó đã quay lại đấy chứ?
Thời Sênh cúi đầu nhìn máy tính bảng, ngón tay hoạt động mấy cái, sau đó cô liền nhìn thấy quyền hạn của mình đang không ngừng đóng lại, từng cái giao diện xuất hiện dấu chấm than và lời nhắc nhở không có quyền.
Thời Sênh: “…” Cuối cùng cái tên chủ nhân ngu ngốc kia cũng online rồi.
Thời Sênh nhìn chằm chằm chiếc máy tính bảng hồi lâu, xác định quyền hạn của mình đã bị đóng lại hết, cô nghiêng đầu, “Nhị Cẩu Tử, bảo chủ nhân của mi ra đây tâm sự với ta nào?”
[Ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên sẽ gặp được chủ nhân của ta, còn lại đều không nằm trong phạm vi Ký chủ có thể hỏi.] Hiện giờ nó đã là Hệ thống có người chống lưng, không thèm sợ Ký chủ nữa.
Thời Sênh nhướng mày: “Mi xác định là muốn nói chuyện với ta bằng cái giọng này đúng không?”
[…] Tự nhiên có cảm giác không tốt lắm là sao?
Chủ nhân đang online, quyền hạn của cô ấy đã bị bỏ hết, hoàn toàn không có vấn đề…
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!
Nhưng khi nhìn Hệ thống nhìn thấy Thời Sênh chơi với máy tính bảng của mình, cảm giác không ổn kia lại bắt đầu dâng lên.
[Tích…]
[Hệ thống khởi động lại thành công… Quyền hạn thay đổi thành công… Số liệu truyền thành công… Quyền hạn truy cập cơ sở dữ liệu thanh đổi thành công…]
[Mời đặt tên cho Hệ thống.]
[Hệ thống đổi tên thành Nhị Cẩu Tử thành công.]
Các nội dung bên trên không phải là giọng của Hệ thống mà là một âm thanh nghe còn khô khan hơn.
Hệ thống nhớ rõ âm thanh này, đây là âm thanh sau khi khởi động lại.
[Ký… Ký chủ…] Cô… cô… cô… làm gì rồi?
“Cho ông đây thuốc mau!” Khốn nạn, đau muốn chết rồi.
Hệ thống hoàn toàn không muốn đưa, nhưng nó lại tự động chọn loại thuốc hữu hiệu nhất dâng lên.
Hoàn toàn không thể khống chế bản thân mình.
Thật đáng sợ!
[…] Nó còn chưa kịp vênh váo một phút đồng hồ, tại sao phải đả kích nó như thế chứ?
Thời Sênh đóng Hệ thống lại, tự mình bôi thuốc.
Hàng do Hệ thống đưa ra đều là loại tinh phẩm, thuốc vừa bôi lên, trên mông liền cảm thấy lạnh buốt, sau đó chẳng còn cảm thấy đau nữa.
Bôi thuốc xong, Thời Sênh lại kéo Hệ thống ra.
“Nhị Cẩu Tử, về sau nếu mi ngoan ngoãn nghe lời ta thì ta sẽ không tiễn mi về trạm nữa.
Nhưng nếu mi không biết nghe lời… hừ hừ…”
[…] Sợ quá đi!
Chủ nhân, vì sao ngài vừa online mà ta lại đổi chủ thế? Làm gì có ai hố Hệ thống như ngài chứ?
Thời Sênh cầm máy tính bảng xem một ít số liệu, nhưng càng xem về sau thì mày càng nhăn sâu.
Những số liệu này chẳng có gì đáng dùng…
Nói cách khác, vẫn không thu hoạch được gì.
Ngoại trừ việc cô có thể khống chế Hệ thống.
Hệ thống đã nói qua, đường dẫn của Phượng Từ không tương thông với cô, nói cách khác, cơ sở dữ liệu hẳn là không chỉ có một cái này.
Mà những cái cơ sở dữ liệu kia sợ là không trao quyền cho Hệ thống, thậm chí Hệ thống cũng không biết…
Đúng là đã hơi coi thường gã chủ nhân này rồi.
Có điểm thú vị!
Thời Sênh cười lạnh một tiếng, ông đây muốn xem là ai trâu bò như thế, còn hiểu biết ông như thế, dám tính kế cả ông?
Tuy rằng Thời Sênh đổi chủ nhân Hệ thống thành chính mình, nhưng Hệ thống kiên quyết không thừa nhận, độ trung thành của nó với chủ nhân vẫn là % như cũ, kiên trì không lay chuyển.
Thời Sênh lười để ý tới nó, ngồi dậy từ trên giường, đánh giá xung quanh.
Nơi này hình như là cung điện mà mẫu phi nguyên chủ từng ở, trước khi không có phong hào, nguyên chủ vẫn luôn sống ở nơi này, đến khi có phong hào mới dọn đi.
Nhưng nơi này vẫn còn giữ quần áo của nguyên chủ.
Thời Sênh đi tới trước tủ quần áo, lục lọi một hồi, đại đa số đều là màu sắc sáng sủa, tìm nửa ngày mới thấy một bộ quần áo màu đen.
Thời Sênh thay bộ quần áo dính đầy máu trên người đi, thấy bên cạnh có chiếc gương đồng liền đi qua soi một chút.
Diện mạo của nguyên chủ rất đẹp trai, mặc quần áo đàn ông cũng không hề lộ ra vẻ nữ tính nào, khó trách nhiều năm như thế mà vẫn không ai phát hiện ra.
Thời Sênh sửa lại đầu tóc rối tung một chút.
Nha, nhìn rất đẹp trai đấy.
Trước kia nguyên chủ thích mặc quần áo sáng màu, da nàng vốn trắng, mặc những quần áo đó lên làm cho người ta nghĩ ngay tới hình tượng của một tên quần áo lụa là.
Thời Sênh mặc quần áo tối màu, kết hợp với khí chất của bản thân cô, nháy mắt một tên công tử quần áo lụa là liền biến thành một mỹ nam tử vô cùng tuấn mỹ.
Thời Sênh lục tìm được một cây quạt, đứng ở trước gương phe phẩy hồi lâu.
“Ngươi ở bên ngoài, để ta vào xem.” Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói the thé.
Thời Sênh khép cây quạt lại, xoay người đi tới cửa chính.
Tiếng xiềng xích vang lên, cửa phòng bị người ta đẩy ra, một tiểu thái giám từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Thời Sênh đã ăn mặc chỉnh tề, anh tuấn soái khí đứng đó thì không khỏi sửng sốt.
Không đi nhầm phòng đấy chứ?
Người này là Dung Vương sao, sao cảm thấy chẳng giống tí nào vậy?
Hơn nữa, hắn bị đánh bản tử, sao có thể xuống giường nhanh thế được?
Thời Sênh ngồi trên ghế, chân bắt chéo, khí chất lưu manh lập tức hiển lộ, “Nhìn thấy bổn vương mà cũng không biết hành lễ? Hửm?”
Nguyên chủ vì muốn giả trang làm đàn ông nên mấy năm nay vẫn luôn rèn luyện giọng nói trở nên khàn khàn.
Thời Sênh không hề biến âm, giọng của nguyên chủ bình thường cũng dễ nghe, chỉ cần lúc nói chú ý điều tiết âm lượng và phát âm là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thái giám nghe Thời Sênh nói vậy thì lập tức hoàn hồn, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt, “Dung Vương điện hạ quên rồi sao, giờ ngài đã bị cấm túc, còn nghĩ mình là Dung Vương điện hạ trước đây nữa ư?”
Thái giám này có lá gan lớn như thế cũng là do có lệnh từ chủ nhân của hắn.
Lúc trước, khi nguyên chủ hoành hành ngang ngược, những hoàng tử, công chúa trong cung không thiếu bị khinh bỉ.
Lúc này gặp nạn, sao bọn họ có thể không giẫm một chân chứ?
Thời Sênh dùng quạt chống cằm, mắt mày cong lên, “Nói đúng, ta không phải là Dung Vương điện hạ trước kia nữa rồi.”