Thời Sênh bị lôi đi một cách khó hiểu.
Chờ rời khỏi phạm vi của khách đim rồi, ba người kia mới lấm lét nhìn xung quanh như ăn trộm, sau đó giả tiếng mèo kêu để phát tín hiệu.
Trong mưa lớn, có vài người lộ ra, cung kính chào hỏi, “Thuộc hạ tham kiến điện hạ.”
“Ừ.” Có chút ngẫn, chờ bản thiên tài bình tĩnh lại đã, “Người phóng hỏa bên ngoài kia là ai?”
“Đối thủ một mất một còn của Lạc Vương.” Một người nhanh chóng trả lời, “Điện hạ, lần này đi Xích Diệu, Hoàng đế muốn ngài có đi mà không có về.
Đại nhân đã chuẩn bị tốt ngân lượng và nơi ở cho ngài, ngài không cần đi Xích Diệu, cũng không cần quay về kinh thành nữa.”
Thời Sênh: “…” Không đi Xích Diệu thì sao tìm được tên ngốc Phượng Từ kia chứ? Các ngươi đừng có sắp xếp lung tung được không?
“Ta mất tích, bọn chúng sẽ không tìm sao?”
“Chúng ta sẽ sắp xếp thế thân cho điện hạ, tạo thành hiện trường ngài bỏ mạng, sẽ không để bọn họ phát hiện ra.”
Để người khác chết thay mình ư?
Thân là một vai ác có phong cách, cô không thể làm chuyện đó được.
“Bản Vương nhất định phải tới Xích Diệu.” Thời Sênh từ chối đề nghị của bọn họ.
“Điện hạ?” Mọi người khó hiểu, tới Xích Diệu chính là đi vào đường chết.
Xích Diệu hoàn toàn không có ý tứ đàm phán gì với họ.
Điện hạ đi rồi, bọn họ sẽ tạo ra một chút việc, vừa lúc lấy cớ để gây chiến.
“Trở về nói với Tư… ông ngoại, bản Vương sẽ không có việc gì.” Thời Sênh hơi gật đầu, “Các ngươi trở về đi.”
“Điện hạ!” Một đám người đột nhiên quỳ xuống, “Chức trách của bọn thuộc hạ là đưa điện hạ rời khỏi đây an toàn, nếu điện hạ khăng khăng muốn tới Xích Diệu, thuộc hạ chỉ có thể lấy chết tạ tội.”
Còn dùng tính mạng của mình để đe dọa nữa!
“Vậy các ngươi chết đi.” Thời Sênh nhấc chân định rời đi.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, tính cách của điện hạ sao lại thay đổi lớn như thế chứ?
Nhưng nhiệm vụ kiểu gì cũng phải hoàn thành, một tên đưa mắt ra hiệu cho những người còn lại, chuẩn bị dùng sức mạnh để ép mang Thời Sênh đi.
Bọn họ đồng thời đứng lên, vây lấy Thời Sênh, “Điện hạ, đắc tội!”
Bọn họ cũng là bất đắc dĩ mới phải ra tay với Thời Sênh.
Nhưng vừa mới động thủ, bọn họ mới biết mình quá ngây thơ rồi.
Một đám người bị xếp chồng lên nhau thành ngọn núi nhỏ.
Khóc không ra nước mắt, từ bao giờ mà điện hạ lại lợi hại như thế?
Thời Sênh đứng trước mặt tòa “núi người”, mặt mày lạnh lùng, “Hoặc là lăn về, hoặc là đi theo sau bản vương, đừng có dùng mấy thủ đoạn rác rưởi như âm thầm đánh ngất ta, hạ dược, dụ dỗ…”
Mọi người: “…” Với giá trị vũ lực như thế này của ngài, bọn họ làm sao còn dám có chủ ý đó nữa.
Một đám người thương lượng trong tư thế cổ quái này một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận: “Bọn thuộc hạ đi theo điện hạ.”
Chuyện này phải nhanh chóng bẩm báo với đại nhân, bọn họ không dám quyết định.
Trước khi có mệnh lệnh mới, bọn họ phải đi theo điện hạ, cam đoan sự an toàn của ngài ấy.
Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên, “Nhớ kỹ, ta nói là theo sau chứ không phải theo bên người bản vương, đừng để bản vương nhìn thấy các ngươi.”
“… Vâng.” Dù sao bọn họ cũng là ám vệ, giấu mình ở chỗ tối là chuyện bình thường.
Thời Sênh giải quyết xong đám người này liền quay lại khách đim.
Trận chiến đã dừng, toàn bộ khách đim đều bị thiêu cháy, mà những kẻ phóng hỏa lại không thấy đâu cả.
Đám sát thủ cũng đã rút lui, chỉ có một đống thi thể trên mặt đất.
“Ai?” Thời Sênh còn chưa bước ra khỏi bóng đêm thì đã có tiếng quát lớn, đồng thời còn có tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, âm thanh trường kiếm phá tan màn mưa, bắn vào trong đêm tối.
“Coong…”
Âm thanh vũ khí sắc bén va chạm vào nhau vô cùng chói tai.
Trường kiếm bắn ra khỏi bóng đêm, cắm thẳng xuống trước mặt kẻ vừa rút kiếm, chỉ kém một tấc nữa là xuyên qua chân hắn.
Hắn lùi về sau một bước, kiếm trước mặt liền “răng rắc” mấy tiếng, sau đó gãy vụn, sắc mặt hắn đầy kinh hãi nhìn vào sâu trong bóng đêm.
Trong bóng đêm, có người thong thả bước ra, quần áo trên người kẻ đó thoải mái, sạch sẽ, nước mưa xung quanh như cố ý tránh rơi vào người hắn.
Thiết kiếm kéo lê trên mặt đất, để lại một vệt sâu và dài.
Thời Sênh đánh giá người đối diện một chút, sau đó tầm mắt dừng trên người gã đàn ông đứng sau lưng hắn.
Mặc một bộ bạch sam đơn giản, bên hông đeo sáo ngọc phỉ thúy.
Sắc da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo như tượng điêu khắc, quanh thân vấn vít hơi thở sạch sẽ, linh hoạt mà kỳ ảo, giống như từng tiếng Phạn âm nơi chùa chiền truyền vào trong trần thế ồn ào náo nhiệt.
Nhìn hắn một cái thôi sẽ có cảm xúc muốn phóng hạ đồ đao, quy y cửa Phật.
Tên này…
Ai nhỉ?
[Nam thứ, Tịnh Trần.]
Thời Sênh: “…” Nam nhân của nữ chính, khó trách có khí tràng lớn như thế.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Thay đổi kết cục của Tịnh Trần.]
Thời Sênh: “…” Đã bảo sao Nhị Cẩu Tử đột nhiên lại tốt bụng thế, biết ngay là có ý đồ khác.
Người đàn ông của nữ chính ta không thèm chạm vào!
Ta muốn đi tìm bảo bối của nhà ta, tạm biệt!
[Ký chủ, kết cục cuối cùng của Tịnh Trần rất thảm, cô thật sự không làm sao?]
Không không không, ta chỉ muốn đi tìm bảo bối của nhà ta thôi, cái khác bỏ đi.
Thảm thế nào cũng có thể thảm bằng ta sao? Vai chính có tác giả hỗ trợ nên bất tử, còn luôn có hai tên ngu ngốc núp đằng sau luôn tính kế mờ ám với ta, làm màu một tí thì bị sét đánh, nói chuyện yêu đương phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, ta mới thảm! Sao không ai cứu ta chứ?
[…]
Không phải cô đánh rắm cũng giải quyết xong chuyện sao?
Giả vờ thảm thiết cái gì?
Nói thảm thì phải nói nó đây này.
Chủ nhân vẫn không online, chủ nhân vừa login một cái đã bị đổi chủ, cả ngày bị áp bức, nó mới là người nên tuyệt vọng… A không, Hệ thống!
Một người một Hệ thống ở bên này so thảm, bên kia Tịnh Trần đã đi tới, “Vị công tử này, ngươi là người ở đâu?”
Thời Sênh hoàn hồn, chọc chọc thiết kiếm xuống đất, “Đi ngang qua, đi ngang qua…”
“Công tử, hình như hắn là Dung Vương.”
Thời Sênh trừng mắt với kẻ vừa lên tiếng, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm.
Vẻ mặt của Tịnh Trần an nhiên, giống như mấy ông sư trên ti vi, kiểu nhìn thấu sinh tử, nhìn thấu hồng trần, tùy thời chuẩn bị theo gió mà đi, như diều gặp gió bay ba vạn dặm…
Ừm, hình như có chỗ nào không đúng.
“Tịnh Trần công tử, hắn là đồng bọn với đám người kia.” Liễu Tử Yên vẫn mặc trang phục hộ vệ, nhưng tóc đã rũ rượi hết, hóa trang cũng đã không còn, lộ ra một gương mặt xinh đẹp động lòng người, nhìn qua có điểm đẹp chật vật.
Thời Sênh không phục, “Liễu cô nương, từ khi nào bản vương lại là đồng bọn của đám người kia thế?”
Đừng tưởng rằng ngươi là nữ chính, ngươi xinh đẹp thì ngươi có thể nói bậy.
Đám ngu ngốc kia mà cũng xứng làm đồng bọn của ông đây sao?
Cái loại đồng đội ngu như heo đó, đánh chết cũng không cần.
“Ta tận mắt nhìn thấy.” Biểu tình của Liễu Tử Yên khá nghiêm túc, “Lúc ấy ngươi và tên sát thủ đứng chung một chỗ với nhau, nếu các ngươi không phải cùng một bọn thì vì sao bọn chúng lại không tấn công ngươi? Sau đó ngươi đã đi đâu? Dung Vương, ngươi có thể giải thích được những chuyện này thì ta sẽ tin ngươi và bọn chúng không phải là đồng bọn.”
Thời Sênh nhướng mày, “Tại sao bản vương phải giải thích với ngươi, ngươi tin ta hay không thì liên quan quái gì tới ta?”
Biểu tình của Liễu Tử Yên càng lạnh hơn, trong đáy mắt mang theo tìm tòi, nghiên cứu không dễ phát hiện, “Ngươi không giải thích được thì tất nhiên sẽ không giải thích cho ta rồi.”
Thời Sênh nhếch miệng, “Liễu cô nương, không bằng nói thế này đi, cô có chứng cớ gì chứng minh ta và chúng là một bọn.”
“Ta nhìn thấy tận mắt.”
“A, vậy ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy ta gϊếŧ người của chúng.” Lúc bọn họ xông ra, cô đang gϊếŧ đám sát thủ, “Vậy Liễu cô nương cho ta hỏi, vì sao ta phải gϊếŧ người một nhà? Ta bị thần kinh chắc?”