Hoàng đế Xích Diệu độc sủng Hoàng hậu, các đại thần vì muốn gia tăng dân số hậu cung cho Hoàng đế nhà mình mà vội đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng nếu không bị chém thì cũng bị lưu đày.
Dần dần, bọn họ cũng từ bỏ tâm tư này.
Nhưng Hoàng hậu vẫn không hề mang thai, điều này làm cho các đại thần lại bắt đầu nhảy nhót.
Lần này, không cần Hoàng đế động thủ mà Hoàng hậu đã nổi giận trước.
Triều đình lại đổi hết lần này tới lần khác, thế nhưng thế cục ở Xích Diệu vẫn không có biến hóa gì.
…
Rất nhiều năm sau.
Một chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy về Hoàng thành Bắc Lương.
Cuối cùng, xe ngựa dừng ở bên ngoài chùa Linh Quang ngoài ngoại thành.
Một nữ tử bước xuống, dùng áo choàng che kín mặt.
Một mình người đó tiến vào trong chùa Linh Quang.
Tiểu hòa thượng trong chùa Linh Quang cản người đó lại, “Thí chủ, hôm nay trụ trì không gặp khách.”
Nữ tử chắp tay trước ngực, hơi cúi người, “Ta tới bái tế cố nhân.”
Tiểu hòa thượng đáp lễ, “Thí chủ bái tế ai?”
Nữ tử trầm mặc một chốc lát rồi đáp: “Tịnh Trần.”
Tiểu hòa thượng hơi kinh ngạc, đánh giá nữ tử hồi lâu, niệm một câu A di đà Phật, “Thì ra là cố nhân của Tịnh Trần công tử, mời thí chủ đi theo ta.”
Tiểu hòa thượng mang nữ tử ra sau núi, vừa đi vừa nói, “Mỗi năm, vào thời gian này, trụ trì sẽ niệm kinh một ngày cho Tịnh Trần công tử.
Chút nữa thí chủ tới cũng không nên quấy rầy tới trụ trì.”
Ở sau núi, tiểu hòa thượng chỉ về phía một rừng trúc, “Xuyên qua rừng trúc này là tới, xin thí chủ cứ tự nhiên.”
Nữ tử đi theo sự chỉ dẫn của tiểu hòa thượng, xuyên qua rừng trúc, sau đó nhìn thấy một mảnh đất trống và một bia mộ.
Bên cạnh bia mộ có hai cái nệm hương bồ, trên một cái nệm có người đang ngồi, đúng là trụ trì chùa Linh Quang.
Nữ tử thong thả tới gần, chữ trên bia mộ càng lúc càng rõ ràng.
“Tịnh Trần công tử chi mộ.”
Trên bia mộ chỉ có mấy chữ này.
Nữ tử lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm bia mộ, tựa như muốn nhìn thấy từ trong mấy chữ đó điều gì khác.
“Cô nương, mây khói thoảng qua, Tịnh Trần hy vọng ngươi quên đi, ngươi cần gì phải quay về?” Trụ trì đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt nữ tử thong thả chuyển lên người trụ trì, giọng nói không hề có nửa điểm cảm xúc, “Ngài biết ta ư?”
Trụ trì đứng lên khỏi nệm hương bồ, thi lễ với nữ tử kia một cái, “Cô nương vẫn nên buông khúc mắc trong lòng thì hơn.”
“Thù của huynh ấy, ta nhất định phải báo.”
Trụ trì lắc đầu, xoay người rời khỏi rừng trúc.
Liễu Tử Yên ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve trên bia mộ, lướt qua từng chữ khắc trên bia, “Người nên nói xin lỗi là ta.
Năm đó chuyện kia là vì ta mới xảy ra, huynh chỉ là người bị hại, nhưng ta lại đối với huynh… Thực xin lỗi.”
Liễu Tử Yên nói đứt quãng một hồi, cuối cùng lấy ra một thanh chủy thủ, khắc lên mấy chữ nhỏ trên bia mộ, chăm chú nhìn bia mộ một lát rồi mới rời đi.
Ả đi rồi, trụ trì lại đi từ một nơi khác tới, nhìn mấy chữ khắc trên mộ bia thì lắc đầu thở dài.
Tịnh Trần công tử chi mộ.
Thê Liễu Tử Yên lập.
…
Mấy năm nay Sở Lạc ăn chơi đàng điếm, nữ nhân vào phủ hết người nọ tới người kia, gần đây nghe nói mới có thêm nữ nhân vào Vương phủ, còn rất được Sở Lạc sủng ái.
Người trong phủ hâm mộ, ghen ghét người này không thôi.
Nhưng Liễu Tử Yên lại chẳng có cảm giác gì, nhìn người bên cạnh, khóe miệng ả nhếch lên đầy trào phúng.
Khuôn mặt trước kia của ả đã thay đổi, nhưng nếu nhìn lâu thì vẫn thấy có vài phần tương tự.
Ả vuốt thanh chủy thủ cất giấu trong sườn, chờ đợi thời cơ, lúc kẻ bên cạnh quay đi liền đột nhiên đâm vào lưng hắn.
Nhưng Sở Lạc vẫn có cảnh giác, lúc chủy thủ đâm tới, hắn tránh được bộ vị quan trọng nên chủy thủ đâm vào bả vai.
Hắn lăn từ trên giường xuống, con ngươi âm trầm nhìn người ở trên giường, “Ngươi là ai?”
Liễu Tử Yên không nói lời vô nghĩa, nhảy khỏi giường, đi thẳng tới chỗ Sở Lạc, chủy thủ trong tay lại hạ xuống.
“Người đâu, mau tới đây!” Sở Lạc túm lấy tay Liễu Tử Yên, hô to ra phía bên ngoài.
“Lạc Vương đừng uổng phí sức lực nữa, sau đêm nay, trên thế giới này sẽ chẳng còn Lạc Vương phủ nữa đâu.”
Sắc mặt Sở Lạc thay đổi, “Ý ngươi là gì?”
“Lạc Vương thật sự không nhớ rõ ta là ai sao?” Liễu Tử Yên nhìn thẳng vào mắt Sở Lạc.
“Liễu Tử Yên.” Sở Lạc lập tức nói ra ba chữ.
Liễu Tử Yên cười lạnh, “Làm khó Lạc Vương vẫn nhớ rõ.”
Ả cong gối thúc lên bụng Lạc Vương, lúc hắn còn đang đau đớn liền đâm chủy thủ vào ngực hắn.
Thân mình Sở Lạc cứng đờ, tay bắt lấy cánh tay Liễu Tử Yên, gân xanh trên mu bàn tay nổi cuồn cuộn, mặt tái nhợt, “Ngươi…”
“Không ngờ chứ gì?” Liễu Tử Yên bẻ tay hắn ra.
Mất người chống đỡ, thân thể cao lớn của Sở Lạc đổ xuống.
Liễu Tử Yên nhìn hắn từ trên cao, “Ta tới là để báo thù cho Tịnh Trần.”
…
Tuy rằng Sở Lạc ăn chơi đàng điếm nhưng vẫn ngầm muốn mưu phản.
Hắn không kiêng kỵ Hoàng đế mà chính là Dung Vương đã tới hòa thân ở Xích Diệu.
Trước khi đi, Dung Vương đã có một vài sắp xếp, những sắp xếp đó là gì, Sở Lạc không biết.
Nhưng những đại thần trong triều hoàn toàn phớt lờ chuyện hắn muốn mượn sức, cũng không dám có dị tâm gì với Hoàng đế, cứ như đã bị ai đó nắm thóp vậy.
Không có mười phần nắm chắc, hắn cũng không thể làm liều.
Một khi khai chiến, lấy thái độ sủng ái của Hoàng đế Xích Diệu với Dung Vương, chắc chắn sẽ phát binh giúp đỡ, hắn chỉ có cơ hội ra tay một lần.
Nhiều năm như thế, cuối cùng hắn cũng biết được một số việc.
Hiện giờ, Tư Mã Dương vừa mới đăng cơ, triều cục lại một lần nữa rung chuyển, đây là cơ hội tốt nhất của hắn.
Cho nên, Sở Lạc quyết định sẽ không đợi nữa.
Nhưng hắn còn chưa kịp bắt đầu thì đã thua trên tay một ả đàn bà.
Lạc Vương phủ bốc cháy, người trong phủ gần như không ai thoát khỏi, Sở Lạc cũng chết trong biển lửa lớn đó.
…
Thời Sênh sống cùng Kỳ Uyên ở thế giới này tới hết một đời, sau đó mới quay về không gian hệ thống.
Cô liếc nhìn không gian, mày nhíu lại, ánh mắt lại tập trung về phía màn hình.
Hệ thống lập tức đổi mới tư liệu.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -
Giá trị sinh mệnh:
Tích lũy:
Cấp nhiệm vụ: –
Cho điểm nhiệm vụ:
Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Khen thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: Tích lũy
Nhiệm vụ phụ tuyến: Chưa hoàn thành
Khen thưởng nhiệm vụ phụ tuyến:
Đạo cụ: “Vương miện nữ vương”, “Trái tim Quỷ Vương”, “Ám Dạ”, “Máu Kỳ Lân”, “Lông đuôi Phượng hoàng”.
“Hả, sao giá trị làm người lại tăng một ít rồi?” Cô đã làm chuyện tốt gì sao?
[… Cô có thể hiểu đó là điểm cho chuyện ký minh ước trăm năm.] Minh ước trăm năm đã tạo phúc cho bá tánh hai nước, so với những chuyện cô đã làm thì bù trừ cho nhau, cuối cùng vẫn còn dư lại một ít.
[Ký chủ, cô có cần khai thông ký ức không?]
Thời Sênh trừng mắt, “Đột nhiên hỏi cái này làm gì? Mơ ước ký ức của ta sao?”
[…] Nghĩ nhiều rồi, [Hệ thống kiểm tra đo lường, lúc cô trở về thì cảm xúc dao động khá lớn, Ký chủ có yêu cầu khai thông ký ức không?]
Thời Sênh: “…”
Nói tới cái này, Thời Sênh liền bực bội.
Cô đột nhiên móc kiếm ra, tức giận, “Gọi chủ nhân nhà mi ra đây.
Ông muốn quyết đấu với hắn.”
[…] Liên quan gì tới chủ nhân nhà nó chứ? Chẳng lẽ không phải… vì Phượng Từ sao?
Đánh rắm, Phượng Từ có chạy đâu, cảm xúc của ông dao động cái con khỉ ấy.
Cảm xúc của cô dao động lớn là vì ở thời điểm cuối cùng, quyền hạn của cô lại bị cướp mất.
Chủ nhân của Hệ thống lại đổi.
Hệ thống giờ mới nhận ra, lập tức tiểu nhân đắc chí.
[Chủ nhân là người cô muốn gặp thì có thể gặp sao?]
[Có tiến vào thế giới sau hay không…]
[Bắt đầu dịch chuyển…]
Hệ thống lấy lại được chủ quyền rất huênh hoang.
Mọe kiếp!
Nhị Cẩu Tử, mi cứ chờ đó cho ông.