Mấy thanh niên này là lưu manh đầu đường xó chợ của thị trấn trên.
Không ai thích chúng cả, nhưng bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể đi vòng qua mà thôi.
Giờ lại có một cô gái trẻ có thể quật đổ hết tất cả bọn chúng, quần chúng xung quanh không nhịn được mà ào tới xem diễn.
“Còn muốn vui vẻ không?” Thời Sênh đứng trước mặt mấy thanh niên vừa rồi còn muốn “đi vui vẻ”.
“Không muốn, không muốn, chúng tôi sai rồi, chúng tôi bị ma quỷ xui khiến nên mới va chạm vào tiểu thư, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Mấy thanh niên mặt mũi bầm giập vội vàng xin lỗi.
Mẹ nó, đây là con gái thật sao? Đánh người thì chuyên chọn những chỗ đau nhất mà đánh, còn vả mặt…
Loại người này cần phải nhốt lại, thả ra chính là tai họa, thế nên Thời Sênh bảo người gọi cảnh sát.
Vừa nghe gọi cảnh sát, tên thanh niên đột nhiên thả lỏng, hắn là người có hậu trường.
Nhưng hắn còn chưa vui vẻ được bao lâu thì phát hiện người của Cục Cảnh sát cực kỳ cung kính với Thời Sênh.
Lúc này bọn chúng mới phản ứng lại được, chúng đã đá phải ván sắt rồi.
Thời Sênh ra khỏi Cục Cảnh sát thì thấy Diệp Sâm đang đứng ở bên ngoài.
Hắn nhướng mày nhìn cô đầy thâm ý, dưới ánh mặt trời, cả khuôn mặt hắn như được mạ thêm một lớp vàng lấp lánh.
“Cô bé, em dùng loạn thân phận của ba em như thế, cẩn thận mang phiền toái tới cho ông ấy đấy.”
Thời Sênh nhếch miệng, giọng đầy bình tĩnh, “Tôi bị người ta bắt nạt, cho người ta biết tôi là con cái nhà ai thì có sao đâu chứ?”
Hơn nữa đây cũng là người của Cục Cảnh sát chủ động hỏi, liên quan gì tới bản cô nương?
Diệp Sâm khẽ cười, chợt ghé sát vào cô, “Vừa rồi em… lộ hết rồi.”
Thời Sênh mặt không đổi sắc, “Còn qυầи ɭóŧ nữa, ngu ngốc.”
Diệp Sâm: “…”
Sao con nhóc này lại có thể bình thản như thế chứ?
Nghĩ lại, ban nãy cô trâu bò như vậy, trấn định thế này cũng là lẽ thường.
Thời Sênh đi qua trước mặt hắn.
Diệp Sâm nhìn theo rồi lấy một điếu thuốc ra ngậm lấy, khóe môi nhếch lên theo thói quen, sau đó xoay người đi về phía ngược lại với Thời Sênh.
“Này!”
Diệp Sâm quay đầu, cô gái vừa mới rời đi lại bước nhanh về phía hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thờ ơ, con ngươi sâu và lạnh như hồ băng nghìn năm vậy.
“Bé con, sao thế?” Diệp Sâm xoay người, nhếch môi hỏi cô.
Thời Sênh kỳ quái liếc nhìn hắn, “Cái gì sao thế?”
“Vừa rồi không phải em gọi tôi sao?”
Miệng Thời Sênh nhếch lên, sau đó giơ tay chỉ về một cô gái đang chậm chạp đi về phía này, “Là cô ấy gọi anh.”
Cô gái kia đã đi tới trước mặt hai người, vừa thở đưa một cái túi màu xanh quân trang, mặt hơi đỏ lên, “Vừa rồi anh làm rơi.”
Trong đáy mắt Diệp Sâm xuất hiện vẻ nghi hoặc, nhưng sau đó vẫn duỗi tay nhận lấy cái túi, “Cảm ơn.”
Đại khái là cô gái kia chưa từng thấy ai đẹp trai như thế nên mặt càng đỏ hơn, thả tay ra, “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.”
Sau đó chạy trối chết.
Diệp Sâm xách cái túi, nhìn Thời Sênh, “Vừa rồi không phải bé đi bên kia sao, sao giờ lại theo anh rồi? Có phải thích anh rồi không?”
Thời Sênh: “…” Lại nữa, kiếm đâu?
Dù có là Phượng Từ thì cũng quá đáng đánh rồi.
Cần phải tìm một chỗ không người rồi trùm bao tải đánh hắn một trận mới được.
Đại khái là cảm nhận được sát khí như có như không trên người Thời Sênh nên Diệp Sâm càng thêm ngả ngớn, “Đùa chút thôi mà, bé con đừng khẩn trương thế chứ.
Mau về đi, đừng đi theo anh nữa.”
Thời Sênh bĩu môi, “Bắt xe thì qua bên kia, bị úng não rồi à?”
Diệp Sâm bật cười, “Bé con, em nói chuyện có thể đừng mang theo gai thế không?”
Nói với cô một câu thôi cũng đã cảm thấy tức chết rồi.
Lời nói không có gai thì ngữ khí cũng sẽ có gai, ngữ khí không có gai thì kiểu gì lời nói cũng lại có gai.
Lại còn không coi ai ra gì, duy ngã độc tôn, kiêu ngạo tới mức không chấp nhận được.
Loại người này hắn đã gặp nhiều rồi, nhưng những người đó cũng chỉ là giàn hoa, rời khỏi gia tộc thì chẳng còn là gì hết.
Ngoại trừ cô nhóc này…
Thời Sênh bình tĩnh đáp, “Cảm thấy người khác nói chuyện có gai là vì trong lòng anh đã có định kiến như vậy, dù người ta nói gì thì anh cũng sẽ cảm thấy là nhằm vào anh thôi.”
Tại sao cùng là một lời nói nhưng lọt vào tai những người nghe khác nhau thì sẽ có ý khác nhau?
Bởi vì quan hệ giữa các người khác nhau, dụng ý nghe ra trong lời nói cũng khác nhau một trời một vực.
Có lẽ người ta chỉ nói đùa một câu mà vì thành kiến của anh với người ta nên vừa nghe đã nghĩ người ta khoe khoang hoặc trào phúng mình.
Làm người, đầu tiên là phải chú ý tới thái độ của mình trước.
Không cầu người khác có lòng nghĩ tốt về mình, chỉ cần chính mình yên tâm thoải mái là được.
“Nhóc mới lớn mà sao đã triết lý như bà cụ non thế?”
“Tư tưởng, giác ngộ có liên quan tới hiểu biết, không liên quan tới tuổi tác.” Thời Sênh dừng một chút rồi quyết định không tiếp tục nói nữa.
Diệp Sâm cười, “Mau về đi, chậm nữa là không có xe đâu.”
Ánh mắt Thời Sênh nhìn cái túi trong tay hắn mấy giây, sau đó đi lướt qua người hắn.
…
Thời Sênh không lập tức trở về mà đi mua một cái bản đồ.
Chờ cô mua đồ xong thì cũng vừa lúc bắt được chuyến xe cuối cùng trở về.
Lúc này vừa lúc công nhân nhà máy tan tầm, trên xe rất chật chội, trời thì nóng, chỉ cần nghĩ cũng biết mùi trên xe lúc này “cảm động” cỡ nào.
Thời Sênh vừa lên xe liền nhảy ngay xuống, vẫn là tự bay về thì hơn.
Thời Sênh trở về nhà vừa lúc vào giờ cơm tối.
“Con mà không về thì chắc mẹ đã bảo ba con đi tìm rồi.” Bà Cốc trừng mắt với Thời Sênh, “Mau đi rửa tay đi rồi mang cơm cho ba.”
“Sao phải khoa trương thế, con lớn thế này rồi, còn có thể lạc đường chắc?” Thời Sênh vừa đi vào WC vừa nói.
“Không bị lạc nhưng sẽ bị người ta bắt cóc, lúc đó mẹ biết tìm con ở đâu chứ?”
Thời Sênh thò đầu ra từ WC, “Có bắt cóc nữa cơ à?”
“Còn không sao, mẹ nghe ba con nói, gần đây có mấy cô gái trẻ bị mất tích, phỏng chừng là gặp phải bọn buôn người rồi.
Hiên tại thời thế loạn lạc, con đừng có ra ngoài chạy lung tung làm ba mẹ lo lắng.”
Thời Sênh bước ra với đôi tay ướt dầm dề, thời đại này quả thật là thời đại thịnh hành của nạn buôn người.
Pháp luật lúc này chưa được hoàn thiện, hơn nữa vì khoảng cách giữa huyện thị và nông thôn nên đường sá đều rất ít, nếu bị người ta lừa bán vào một cái thôn nhỏ nào đó thì ai tìm được chứ?
Bà Cốc vừa ăn vừa dạy dỗ con gái một chặp, chờ Thời Sênh ăn xong liền giục cô mau mang cơm cho ông Cốc.
Dù sao cũng là phó tư lệnh, người nhà vẫn còn quyền mang cơm vào cho ông.
Biệt thự của gia đình quân nhân cách quân khu một bức tường, nhưng cửa ra vào vẫn luôn mở để thuận tiện cho việc ra vào.
Người canh gác cổng đều biết cô, sau khi làm đăng ký đơn giản liền cho cô vào.
Lúc này, trên sân có một đám người đang chạy bộ, nghe nói là tân binh, vì không hoàn thành huấn luyện đúng thời gian nên bị phạt.
Thời Sênh đi vòng qua sân tập, tiến vào tòa nhà ông Cốc làm việc.
Tòa nhà này cũng có người bảo vệ, Thời Sênh muốn vào phải có người dẫn đi.
Cô vừa lên lầu đã thấy ở cửa phòng của ông Cốc có hai người đang đứng.
“Có tìm được người không?”
“Không, lúc chiều đã không thấy rồi, có cần báo cáo việc này không?”
“Báo cáo cái gì? Giấu cho tôi.”
“Thế không tốt lắm đâu?” Người nói chuyện đột nhiên nhìn thấy lính gác và Thời Sênh thì dừng câu chuyện lại, “A, Tiểu Lam tới rồi.”
“Chú Triệu.” Thời Sênh ngoan ngoãn gọi một câu.
Đây là tham mưu trưởng của quân khu, có quan hệ không tệ với ông Cốc.
“Được rồi, lão Cốc, anh ăn cơm đi, tôi cho người tìm lại xem, tới giờ mà còn không thấy người thì tôi sẽ báo cáo lên trên.”