Tất cả mọi người đều biết Uất Hoan là một kẻ lừa đảo.
Tích tách tích tách.
Âm thanh thanh thúy vang lên bên tai Thời Sênh.
Cô khó khăn cử động tay.
Trên ngón tay dường như đang có thứ gì đó vây quanh.
Cô khẽ cử động, thứ đó lập tức dính chặt lấy cô.
Thời Sênh vô thức ngừng cử động lại, thứ đó quả nhiên không động đậy nữa.
Mí mắt cay xè, có cảm giác không thể mở ra nổi.
Thử mấy lần liền cô mới miễn cưỡng mở mắt ra được.
Đập vào mắt là đều là dây leo màu xanh mướt.
Lúc này cô đang bị những thứ đó trói chặt.
Mấy sợi dây leo mảnh nhỏ đâm vào huyết quản cô, giống như ống truyền dịch đang lấy máu của cô đi.
Thời Sênh: “…”
Cái gì thế này??
Ông là dịch dinh dưỡng à?
Thời Sênh ngọ nguậy đầu, dùng tầm nhìn có hạn quan sát xung quanh.
Không có gì đáng để xem cả.
Tất cả đều là dây leo màu xanh biếc.
Ồ, không đúng, những nơi khác cũng có những kẻ đáng thương gặp họa giống như cô.
Thời Sênh thử đếm, có khoảng bảy tám vật thể giống như cô, nhìn có vẻ còn thảm hơn cả cô.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Thời Sênh hít mấy hơi thật sâu, cố ép bản thân bình tĩnh lại, thế nhưng sự thật chứng minh cô không thể bình tĩnh lại được.
Cổ tay bị sợi dây leo quấn quanh.
Cô chỉ khẽ cử động thôi tua quấn sẽ siết chặt lại, đâm sâu vào huyết quản của cô.
Cũng may tốc độ hút máu của nó cũng không quá nhanh.
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, một hơi cắt đứt hết những sợi tua quấn quanh người, sau đó lật người đứng dậy.
Khi những sợi dây leo lại một lần nữa vươn đến, cô nhanh chóng cắt đứt chúng.
Đám dây leo lúc này không định bám lấy cô nữa, vội vàng thoát khỏi nơi này.
Có quá nhiều sợi dây leo, Thời Sênh cầm thiết kiếm chém liên tục.
Một lúc sau cô mới nhìn thấy tảng đá màu vàng.
Thời Sênh tiến lại gần, dần dần tảng đá màu vàng cũng ngày càng to hơn.
Thời Sênh ngã xuống tảng đá, cơ thể bỗng nhiên mềm nhũn, đầu óc choáng váng, không còn chút sức lực nào cả.
Nguyên chủ không biết đã bị quấn ở đây bao lâu rồi, cơ thể bị hút quá nhiều máu, vừa rồi chút sức lực còn lại cuối cùng cũng đã bị cô dùng hết, cho nên bây giờ chỉ có thể nằm xuống.
Những sợi dây leo kia không lại gần tảng đá này.
Chúng dừng lại xung quanh tảng đá, có vẻ như muốn lên trên nhưng lại không dám tiến lên.
Trong lòng Thời Sênh đã lạnh hẳn đi.
Một thứ hung ác không dám lại gần một nơi, nơi đó chắc chắn là có một thứ còn hung ác hơn.
Cho nên bây giờ có lẽ tình cảnh của cô còn nguy hiểm hơn cả lúc nãy.
“Nhanh, đưa ta lên đi!” Thời Sênh vội vàng ra lệnh cho thiết kiếm đưa cô lên trên trời.
Dưới mặt đất quá nguy hiểm, ông đây muốn quay về sao Hỏa thôi.
Thiết kiếm đưa Thời Sênh lên không trung.
Thời Sênh nằm trên thiết kiếm cảm thán.
Vừa rồi tại sao ông phải ra tay nhỉ?
Cứ lên thẳng trên trời có phải là xong rồi không?
Tất cả đều do nguyên chủ đã kiệt sức nên mới làm trí thông minh của cô cũng bị mất theo.
Bầu trời có vẻ âm u, đỉnh đầu dường như bao phủ đầy mây đen, là kiểu mây đen bất cứ lúc nào cũng sẽ giáng xuống được những trận sấm sét kinh người.
Thời Sênh cũng híp mắt nhìn một lúc, xác định chắc chắn thứ đồ chơi đó không nhằm vào mình thì mới yên tâm.
Cô là người từng trải, bị sét đánh đã nhiều lần như vậy, đương nhiên là phải cẩn thận mới được.
Nguyên chủ tên là Uất Hoan.
Thế giới này là một thế giới rất kỳ lạ.
Giờ chúng ta hãy cùng đến gần với khoa học, à không, đến gần với một tinh cầu bị hủy diệt.
Thế giới Uất Hoan sinh sống, không lâu trước đây đã bị một trận vẫn thạch rơi xuống.
Trên vẫn thạch còn mang theo phóng xạ.
Cho dù là thực vật hay động vật chẳng may gặp phải đều sẽ bị phóng xạ gϊếŧ chết.
Trận mưa sao băng gần như đã cuốn đi một nửa sinh vật trên tinh cầu này.
Nơi an toàn đều tập trung ở một nửa tinh cầu còn lại.
Đa phần những người may mắn còn sống sót đều tập hợp ở bên đó.
Ban đầu Tinh cầu này vốn có rất nhiều người.
Tuy đã chết đi nhiều như vậy, nhưng số người sống sót vẫn còn rất nhiều, cùng lúc xông lên một nơi, khỏi nói cũng có thể nghĩ ra được rằng thế giới này sẽ trở thành như thế nào.
Trong hỗn loạn, trật tự xã hội biến mất, con người tranh giành tài nguyên vật tư.
Đến cả cảnh sát cũng đã trở thành vật trang trí, không có tác dụng thực tế gì nữa.
Sự xuất hiện của vẫn thạch chỉ là dấu hiệu khởi đầu của diệt vong.
Vẫn thạch sẽ tiêu diệt tất cả các loài thực vật, làm ô nhiễm nguồn nước.
Những nơi vẫn thạch rơi xuống lúc đầu dần bị sa mạc hóa.
Một nơi một khi bị sa mạc hóa, sẽ lan tràn ra xung quanh giống như mầm bệnh.
Sau đó hầu như toàn bộ thế giới đều biến thành sa mạc.
Số con người còn sống sót chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mất đi thức ăn và nước, con người chết đi ngày một nhiều.
Những người còn sống sót đã tập hợp lại thành một đội ngũ cùng nhau tìm kiếm nguồn nước và thức ăn trong sa mạc.
Sau đó họ đã thực sự tìm được một ốc đảo.
Ốc đảo này chính là nơi Thời Sênh tỉnh lại khi nãy.
Xung quanh nguồn nước toàn là dây leo, nhưng những sợi dây leo này không dễ đối phó.
Con người vừa đến gần đã bị chúng điên cuồng tấn công, ngăn chặn người đến gần nguồn nước.
Ban đầu họ đã nghĩ rất nhiều cách.
Nhưng sau một chuỗi thất bại, có người đề xuất dùng con người làm mồi nhử, dẫn dụ những dây leo đó đi, sau đó họ sẽ vào lấy nước.
Cách này khá hiệu quả, so với nguồn nước, những dây leo đó còn thích máu người hơn.
Cho nên họ thuận lợi có được nguồn nước.
Dựa vào số nước lấy về được, một đám người cầm cự được mấy tuần.
Nhưng số nước ít ỏi này không đủ cho họ được bao lâu.
Ở trong sa mạc, không có nước thì chỉ có chết.
Nguyên chủ nằm trong đợt người thứ ba được chọn để làm mồi nhử.
Họ dùng người già, trẻ con làm mồi nhử.
Nguyên chủ là một cô bé gái, còn là cô bé gái có chút nhan sắc, tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là tiểu gia bích ngọc, so với những đứa bé gái thông thường thì nhìn dễ chịu thoải mái hơn nhiều.
Một cô bé gái như vậy không nên bị đối xử như thế mới đúng.
Thế nhưng tính cách nguyên chủ lại không hề dễ chịu như vẻ bề ngoài của cô.
Cả ngày cô cứ âm trầm nói những lời kỳ lạ, nguyền rủa họ đều chết hết đi.
Mọi người đều muốn sống, đều muốn nhìn thấy hy vọng.
Nhưng cô ngày nào cũng nói những lời khiến họ mất đi lòng tin, cho nên người trong đội ngũ đều không thích cô ta.
Lần thứ hai đặt mồi nhử, nguyên chủ đã bị chọn trúng.
Những điều nguyên chủ nói là thật.
Cô có khả năng nhìn thấy tương lai, tinh cầu này, một mảng hoang vu, cát vàng phủ khắp bầu trời.
Không có con người, cũng không có bất kỳ sinh linh nào.
Nguyên chủ vừa nhắm mắt lại đã có thể nhìn thấy cảnh tượng đó.
Cô đã từng cũng muốn sống sót, sống cho thật tốt, nhưng ngày nào cũng bị cảnh tượng đó giày vò, lòng tin của cô đã bị tiêu diệt từ lâu.
Cô không dám chết, chỉ có thể cứ sống lay lắt qua ngày.
Nhưng nguyên chủ không ngờ cô lại bị họ chọn làm mồi nhử để dẫn dụ đám dây leo đó.
Cô bị họ trói lại, dùng một chiếc xe vẫn còn lái được kéo cô chạy vòng quanh đám dây leo kia.
Cát vàng nóng bóng tràn vào họng cô, chui vào trong bụng.
Có lúc cô còn tưởng rằng mình sẽ chết ở đó.
Thế nhưng cô không chết, cô bị đám dây leo đó đuổi theo.
Chúng quấn lên chân tay, bụng, cổ cô.
Cô bị lôi đi giữa một mảng màu xanh rờn.
Nguyên chủ không biết đám người đó có lấy được nước không, cô chỉ nhớ trước khi mình mất đi ý thức, đã nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng.
Trong bầu trời cát vàng bay đầy, những tòa nhà cao tầng bắt đầu đội cát đứng sừng sững lên.
Toàn bộ thế giới đều khôi phục sự sống.
Mấy năm cô vừa trải qua tựa như một giấc mộng, mà cuối cùng cô đã tỉnh mộng lại.
Thời Sênh tiếp nhận di nguyện của nguyên chủ xong có chút ngẩn ngơ.
Ông không làm cái nguyện vọng này!!!
[Ký chủ?] Hệ thống khó hiểu, trước đây cho dù nguyên chủ có bao nhiêu yêu cầu tùy hứng, Ký chủ cũng chưa bao giờ từ chối, lần này tại sao lại từ chối? Không giống như con người Ký chủ.