Phó Diệc Vân ôm Liễu Nhứ nhảy từ lầu hai xuống.
Liễu Nhứ lập tức chạy về phía Bạch Lạc, “Tiểu Lạc muội muội, gần đây muội đi đâu? Một chút thông tin cũng không có… Muội có biết, ta và Diệc Vân ca ca lo lắng cho muội thế nào không?”
Bạch Lạc không có ấn tượng gì với người đứng trước mặt mình, cái nhói đau kỳ lạ trong lòng vừa rồi kia cũng biến mất vô hình vô dạng.
Cô lùi lại phía sau, thu gọn mình sau lưng Thính Phong, kèm theo đó là vài phần sợ hãi và dò xét, “Các người quen ta sao?”
“Tiểu Lạc muội muội?” Liễu Nhứ hiển nhiên không hiểu Bạch Lạc có chuyện gì.
Phó Diệc Vân càng nhíu chặt mày, “Tiểu Lạc, cô không nhớ ta là ai sao?”
Trong đầu Bạch Lạc bỗng hiện lên những hình ảnh xa lạ.
Người đàn ông trước mặt cho cô một cảm giác rất quen thuộc, nhưng trong lòng cô lại có một chút kháng cự.
Cô khẽ lắc đầu.
Thời Sênh ăn xong miếng cơm cuối cùng, liền buông bát xuống.
Cảnh bên cạnh đã phát triển thành, Phó Diệc Vân và Liễu Nhứ muốn cưỡng ép đưa Bạch Lạc đi, giáo chúng Ma giáo không đồng ý, dẫn đến một cục diện gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.
Còn bên phía Giang Trạm, hắn đặt mông ngồi lên người tên môn chủ kia, hắn chọc thanh Xích Tiêu Kiếm xuống, nhìn về phía Bạch Lạc.
Thời Sênh nhìn qua, hắn lập tức quay đầu, nhe răng cười với Thời Sênh đầy vẻ đắc ý vênh váo.
Thời Sênh: “…”
Trẻ thiểu năng thật dễ vui vẻ.
Thời Sênh nhìn sang hướng khác.
Cô đứng dậy, bước tới chỗ Bạch Lạc, gạt Liễu Nhứ đang chặn đường sang một bên.
“Vô Tranh…” Liễu Nhứ ngạc nhiên, tại sao cô ấy lại có mặt ở đây?
Thời Sênh cười tà khí, “Nữ… Bạch Lạc không đồng ý đi cùng các ngươi, lẽ nào các ngươi còn muốn cướp người hay sao?”
“Tiểu Lạc, có phải là cô ta uy hϊếp cô không?” Ánh mắt Phó Diệc Vân hơi lạnh lùng.
Lần trước y suýt chút nữa chết dưới tay cô gái này.
“Không phải, giáo chủ đối xử với ta rất tốt.” Bạch Lạc vội vàng phủ nhận.
Cô ra ngoài mới nghe được những lời đồn đại không hay đó.
Nhưng mắt cô có thể nhìn được, Ma giáo và những lời đồn thổi bên ngoài hoàn toàn không giống nhau.
Dù Giáo chủ nói chuyện khó nghe, nhưng cô ở đó lâu như vậy rồi, cũng chưa từng thấy cô ấy động tay động chân hay nổi giận với ai cả.
Hơn nữa, cô ấy còn đối xử rất tốt với phụ nữ…
“Tiểu Lạc muội muội…” Liễu Nhứ tiếp tục nói, “Muội hãy đi cùng chúng ta, ta và Diệc Vân ca ca sẽ không hại muội.”
Bạch Lạc đương nhiên kháng cự lại Liễu Nhứ, rồi thu cả đầu cả người nấp sau lưng Thính Phong, không nhìn họ nữa.
Nếu như lúc này để Bạch Lạc lựa chọn, cô nhất định sẽ chọn Ma giáo đã tiếp xúc một thời gian, chứ không phải chọn hai người lúc này hoàn toàn xa lạ với cô.
Thời Sênh vỗ tay, âm thanh trong trẻo khiến sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào cô, “Này, là cô ấy không muốn đi, chứ không liên quan gì tới ta.”
Ánh mắt Phó Diệc Vân hơi tức giận,”Vô Tranh, cô đã làm gì tiểu Lạc? Tại sao Tiểu Lạc lại mất trí nhớ?”
“Tại sao lại mất trí nhớ? Có lẽ là chướng mắt khi nhìn thấy cảnh ngươi và tình cũ ân ái với nhau chăng.” Thời Sênh buông tay ra, “Người thất tình, thích làm nhất là mất trí nhớ.”
Mặt Phó Diệc Vân hơi biến sắc, “Cô có ý gì?”
Bạch Lạc thích hắn ta?
“Giáo chủ…” Bạch Lạc thò đầu ra, khẽ hỏi, “Trước đây ta từng thích hắn ta sao?”
Cô nhìn thấy người đàn ông này liền thấy rất đau buồn, lẽ nào cô thực sự đã từng thích người đàn ông này?
“Đúng vậy, cô nhìn thấy hắn không thấy có một cảm giác kỳ lạ gì sao?” Cô ấy chỉ mất trí nhớ chứ không thay đổi linh hồn, cơ thể có chút phản ứng theo bản năng, hoặc bị thứ gì đó thân quen đả kích, có lẽ sẽ kích phát trí nhớ, từ đó có thể hồi phục lại trí nhớ.
“Diệc Vân ca ca, cho Tiểu Lạc muội muội một chút thời gian để suy nghĩ đi, đợi muội ấy nhớ ra rồi chúng ta lại đến hỏi muội ấy.” Liễu Nhứ kéo tay Phó Diệc Vân, sợ hắn vì câu nói vừa rồi của Thời Sênh mà sinh ra suy nghĩ gì đó.
Phụ nữ nhìn phụ nữ luôn luôn nhìn thấy rõ hơn rất nhiều so với đàn ông, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô ta đã biết Bạch Lạc thích Phó Diệc Vân.
Bạch Lạc vẫn chỉ để lộ cái đầu như cũ, trong ánh mắt long lanh tràn đầy sự mơ hồ và tò mò.
Phó Diệc Vân liếc nhìn cô ấy, rồi gật đầu với Liễu Nhứ, cuối cùng là một ánh mắt ác liệt nhằm vào người Thời Sênh.
“Vô Tranh, thù lần trước, sớm muốn gì ta cũng sẽ báo.”
“Cung kính chờ đại giá.” Thời Sênh nhếch môi, cười một cách ngông cuồng.
Phó Diệc Vân nhìn vậy cũng muốn rút kiếm, nhưng hắn ta biết tình hình hiện tại của mình, nên cùng Liễu Nhứ người trước người sau đi lên lầu.
Hai người này đi rồi, Giang Trạm kêu người tới đánh cho tên môn chủ kia một trận, rồi vứt gã ra ngoài.
“Giang Trạm, ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.” Tên môn chủ được người hầu dìu lên, mặt mũi bầm dập nói.
“Cút!” Giang Trạm vác chiếc chế dài đập xuống.
Đợi chuyện này kết thúc, chủ quán trọ không biết từ đâu chạy ra, nét mặt trấn tĩnh ôm bàn tính gạt lách cách, miệng lẩm bẩm mấy từ.
“Ba cái bàn, mười cái ghế, ba bình trà, bát…”
Chủ quán trọ khom lưng trên lan can ngó ngó nhìn nhìn, “Lan can cũng hỏng… lách cách lách cách… tổng cộng là hai mươi tư lượng tám văn tiền, xin hỏi vị khách nào thanh toán?”
Tất cả đều im ắng, những người đứng xem đều để lại tiền cơm, rồi từ từ chạy ra khỏi quán trọ.
Trong quán trọ chỉ còn lại người của Ma giáo, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Thời Sênh.
“Nhìn ta làm gì? Không có tiền!” Các ngươi tự làm hỏng đồ, còn bắt ông đền tiền sao? Các ngươi có biết bây giờ chúng ta nghèo như thế nào không?
“Đuổi theo lôi cổ tên khốn kia về đây.” Giang Trạm tức giận đập bàn.
Chiếc bàn bị hắn giáng một lực rất mạnh, liền đổ rạp xuống đất.
Chủ quán trọ lại lách cách tính thêm vào.
Người của Ma giáo xông ra ngoài quán trọ, đuổi theo tên môn chủ kia.
Đám người đó hoàn toàn không ngờ, mình lại bị người ta đuổi theo… đòi đền tiền.
Thật đúng là vô cùng nhục nhã, do đó tên môn chủ kia càng khắc cốt ghi tâm về món nợ này với Giang Trạm.
Thời Sênh ở bên cạnh không ngừng lắc đầu.
Đền tiền cái rắm!
Các ngươi là Ma giáo hiểu chưa, có chí chút được không!
Làm bản cô nương tức chết đi được!
Ma giáo mở ra một giới hạn mới về tam quan
Phong cách của Ma giáo hôm nay vẫn kỳ lạ như cũ
…
Thời Sênh không thèm quan tâm đến đám thiểu năng này, một mình lên lầu.
Bạch Lạc thấy vậy, cũng vội vàng đi theo, “Giáo chủ, ta thực sự từng thích người đàn ông vừa rồi sao?”
Thời Sênh đẩy cửa phòng, nói không chút khách khí, “Làm sao ta biết được cô thích thật hay thích giả, hoặc là chỉ thích gương mặt đó của hắn ta.”
Nông cạn không đáng sợ, cô cũng nông cạn!
“Hắn có người thích rồi à?” Ánh mắt Bạch Lạc nhìn thẳng về phía Thời Sênh, “Chính là cô nương bên cạnh hắn lúc nãy phải không?”
Thời Sênh gật đầu qua quýt, nói gì mà nhiều thế.
“Bọn họ rất xứng đôi.” Có lẽ là do mất trí nhớ, nên Bạch Lạc mới có thể nói ra câu này một cách nhẹ nhàng như vậy.
“Ha ha…” Xứng đôi cái rắm, các ngươi mới thực sự là CP.
Nhưng mà cũng sắp mất rồi.
Bạch Lạc không hiểu tại sao thái độ của Thời Sênh lại bắt đầu châm biếm, mỉa mai như vậy.
Thời Sênh cũng lười chẳng muốn quan tâm đên cô gái ngốc nghếch ngây thơ này, cô chỉ đơn giản dùng nước trong phòng súc miệng.
Thời Sênh bá chiếm cái giường, Bạch Lạc chỉ có thể ngủ trên cái sạp mềm rất hẹp ở trong phòng.
Cô ấy chỉ có thể nằm nghiêng mình để ngủ.
Không thể nằm thẳng duỗi tay duỗi chân, Bạch Lạc ngủ không thoải mái.
Mãi một lúc sau, cô vẫn không ngủ được, cô nằm nghĩ chuyện trước đây, cuối cùng mới mơ mơ màng màng thϊếp đi.
Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, tỏa ánh sáng bàng bạc xuống đất.