Thời Sênh đi đến trước mặt Thẩm Tinh Hải, rồi vứt thanh nhuyễn kiếm của hắn qua đó, “Thẩm nhị công tử, ta khuyên ngươi một câu, đừng có để tiểu mỹ nhân này đi lại trước mặt ta, nếu không thì…”
Ánh mắt Thời Sênh có chút lạnh lùng tàn nhẫn, Thẩm Tinh Hải không hiểu gì cả.
Vị Vị đã đắc tội gì với cô ấy?
Kết quả là, Thời Sênh quay đầu, bộ mặt ấm áp nhìn Chung Vị Vị.
Thẩm Tinh Hải: “…” Vậy là hắn đắc tội với cô?
Thẩm Tinh Hải thực sự không hiểu suy nghĩ của Thời Sênh.
Cho đến tận khi cô dẫn theo một đám giáo chúng hùng hùng hổ hổ lên núi, Thẩm Tinh Hải cũng vẫn chưa định thần lại được.
Thế là xong rồi?
Cảm thấy thế này không chân thực?
Chung Vị Vị không bị trói.
Sau khi Thời Sênh đi, cô giúp Thẩm Tinh Hải cời trói, nhưng do không có sức, nên phải mất một lúc lâu mới cởi được.
Thời Sênh nghe đám giáo chúng trông coi nói, Chung Vị Vị tự tay gϊếŧ chết Chung Hàn.
Chung Hàn hại chết cha cô ấy, cô ấy làm như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
Đám ngươi này đợi dưới chân núi hai ngày hai đêm mới hồi phục khí lực, không ai dám lên núi để gây sự.
Họ lần lượt quay về nhà lấy tiền để mua lại vũ khí.
Ma Giáo náo nhiệt một khoảng thời gian khá dài.
Lúc này, đại khái có thể dùng câu ‘đếm tiền mỏi cả tay’ để miêu tả tâm trạng của giáo chúng ma giáo.
Giáo chủ không tốn chút sức lực có thể có được nhiều tiền như vậy, đủ để bọn họ được ăn thịt một thời gian dài.
Mọi người trong Ma giáo rất vui, nhưng cũng có người không vui.
Kẻ đấu giá được đồ tốt là kẻ căng thẳng, lo lắng nhất.
Không những phải đề phòng chủ nhân cũ, mà còn phải đề phòng cả đám người có võ công cao hơn mình, bây giờ bọn họ không an toàn chút nào hết.
Rất lâu về sau, người trong giang hồ mới nhận ra được lòng dạ hiểm ác của Thời Sênh.
Nhưng mà thực ra Thời Sênh chỉ muốn kiếm một món tiền.
…
Ông Bạch vẫn kiên trì trấn thủ dưới chân núi.
Ông ta muốn gặp Bạch Lạc.
Chứng mất trí nhớ của Bạch Lạc không có một chút chuyển biến tốt nào cả.
Mặc dù cô ấy đã gặp cha mình, nhưng không muốn đi theo cha.
Bây giờ cô ấy tin tưởng Ma giáo hơn.
Ông Bạch cũng không phải là kẻ cả ngày nhàn rồi, ông vẫn còn nhiều việc phải xử lý.
Ông ta thấy Bạch Lạc ở Ma giáo cũng rất tốt, nên lặng lẽ chuyển cho Thời Sênh mấy rương bạc lớn, để cô chăm sóc tốt cho Bạch Lạc.
Con gái nhà mình ở đây…
Ôi, cứ coi như là Ma giáo, thì ông ta cũng không còn cách nào khác.
Ông ta muốn đánh cũng đánh không lại, nên chỉ có thể hối lộ.
Bạch Lạc vẫn luôn là mỹ nhân trấn giáo của Ma giáo.
Đám người độc thân cung phụng cô ấy như nữ thần, không ai được phép vô lễ.
Thấy Thời Sênh không còn gì để nói.
Giáo chủ như cô là không khí à?
Dù gì dung mạo cô cũng đẹp như hoa, được không!
Đám giáo chúng tỏ ý, giáo chủ là của giáo chủ tiền nhiệm, bọn họ không dám dây máu ăn phần.
Nói đến Giang Trạm, Thời Sênh thấy hơi bực mình, tên này đã bế quan ba tháng rồi!
Kiếm của cô đã khát máu sắp không chịu được nữa rồi!
Gần đây, Thời Sênh đã di chuyển trận địa, trấn thủ ở ngoài mật thất bế quan của Giang Trạm.
Mãi cho tới nửa năm sau, Thời Sênh đợi đến mức đầu như mọc nấm, cánh cửa bằng đá khép chặt kia mới có người mở ra.
Vừa xuất quan Giang Trạm đã nhìn thấy Thời Sênh, hắn ngơ ngác, “Sao cô lại ở đây?”
Cô ấy ở ngoài đợi mình!
Cô ấy ở ngoài đợi mình!
Ha ha ha, ông biết mà, cô ấy nhất định là sùng bái sắc đẹp của ông mà.
Thời Sênh hoàn toàn không biết diễn biến tâm lý của Giang Trạm, bây giờ cô chỉ muốn lấy máu!
Vì vậy, Thời Sênh trực tiếp lao đến.
Rất nhiệt tình!
Thấy cô nhiệt tình như vậy, ông đây cũng miễn cưỡng ôm cô một cái!
Kết quả….
Hắn còn chưa ôm vào người, cánh tay bỗng lạnh ngắt, thanh kiếm lóe lên ánh sáng lành lạnh kề sát trên cánh tay hắn.
Ý thức được, hắn dùng nội lực vùng vẫy.
Trong mắt Thời Sênh, lực chiến của Giang Trạm chính là cặn bã, ai biết được rằng lần này hoàn toàn không phải như vậy.
Cô chỉ cảm thấy có một sức mạnh long trời lở đất đang đang cuốn về phía cô, thanh kiếm bỗng rung thành tiếng ong ong ong.
Thời Sênh cũng bị chấn động bay lên…
Thời Sênh nhìn người đứng trước cánh cửa đá với ánh mắt không thể tin được, Giang Trạm, ngươi ăn rau chân vịt đấy à?
Rất nhanh chóng, cô không nhìn thấy nữa, chỉ nghe tiếng gió xào xạc, không ngừng thổi vào má, thổi vào thân thể cô.
Mẹ kiếp, ông nội ngươi!
Phía sau là vực thẳm!
Đương nhiên, Giang Trạm không ngờ uy lực lại lớn mạnh như vậy.
Sau khi Thời Sênh rơi xuống, mặt hắn hơi biến sắc, rồi nhảy xuống theo
Hắn vừa nhảy xuống, một luồng ánh sáng từ phía dưới xông lên, suýt chút khiến hắn ngã nhào.
Hắn cố gắng nhìn bóng người phía dưới, nhưng không thấy đâu cả.
Hắn vội đạp vào tảng đá ở vách núi, rồi nhảy lên trên.
Vẫn chưa đứng vững, một thanh thiết kiếm lạnh lẽo đã lao từ đối diện tới.
“Mụ điên, cô định làm gì?” Vừa xuất hiện đã muốn chém hắn.
Giang Trạm phẫn nộ hét lớn, chút cảm giác hí hửng vừa rồi cũng bị hắn quên sạch.
“Cho ít máu.” Thời Sênh điềm nhiên nói, “Qua đây cho ta chém một cái.”
“Đồ điên,” Giang Trạm đâu đồng ý, hắn lại từ trên vách núi nhảy xuống.
Hắn sao có thể thích một kẻ điên thế này.
Vừa mới gặp đã đòi lấy máu của hắn.
Giang Trạm phát hiện, hắn bế quan vài tháng, mà cả thế giới đã thay đổi.
Ma giáo không những có nhà to hơn, đẹp hơn, đồ ăn đồ mặc cũng từ nhà nghèo khổ biến thành nhà giàu có.
Rốt cuộc mụ điên đó đã dẫn giáo chúng xuống núi cướp bóc của bao nhiêu người?
“Giáo chủ, ngài thành công thật rồi? Thính Phong vây lấy Giang Trạm, gương mặt tò mò và ngạc nhiên.
U Minh Quyết trước nay chưa có ai luyện qua được tầng .
“Ông là ai chứ?” Không có chuyện gì hắn không làm được.
“Vô dụng.” Dục Vũ bình luận ngắn gọn.
Giang Trạm hét lớn, “Cái gì vô dụng.
Dục Vũ, bây giờ chúng ta đánh một trận đi.
Ngươi xem bây giờ ông có dễ bị ức hϊếp như thế nữa không.”
Trước đây, đến hộ pháp của mình hắn cũng không đánh lại được.
Nhưng hiện tại đã khác rồi, bây giờ hắn mới là người đàn ông đứng trên đỉnh núi cao.
Dục Vũ không lập tức đồng ý, mà ánh mắt hắn có hàm ý khác, bay người lên, đứng trên nóc nhà bên cạnh, bắt đầu hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Giang Trạm, “…” Hắn có ý gì vậy? Coi thường mình?
Thấy Giang Trạm sắp bùng nổ, Thính Phong vội vàng an ủi, “Giáo chủ, giáo chủ bình tĩnh.
Ý của Dục Vũ là, bây giờ không ai dám làm phiền Ma giáo, ngài có thần công cũng không có tác dụng gì.”
Có lẽ ý Dục Vũ là như vậy…
Ừ, chắc chắn là vậy!
Thính Phong tự trấn tĩnh trong lòng.
“Ma giáo cải tà quy chính rồi?” Giang Trạm mãi mới nói một câu.
Thì đám người kia mới không gây phiền phức cho Ma giáo nữa?
Thính Phong lắc đầu, cải tà quy chính thì nhất định không có.
Là bọn họ sợ Vô Tranh cô nương.
Thính Phong đem những chuyện xảy ra mấy tháng nay kể lại cho Giang Trạm nghe, nói xong hắn chuyển đề tài, “Đúng rồi, giáo chủ, ngài chưa gặp Vô Tranh cô nương sao? Cô ấy có lẽ đang ở trên?”
Giang Trạm vẫn chưa gào thét, vừa nghe đến câu này, như có người đánh trúng tim đen, “Ta vừa xuất quan thì cô ấy đã mang kiếm đến kề cổ, ngươi nói xem cô ấy có ý gì?”
Thính Phong: “…” Vậy thì tại sao vừa rồi hắn phải chuyển đề tài.
Đằng nào cũng bùng nổ.
Hắn đâu biết tại sao Vô Tranh cô nương lại chém hắn ta.
Thính Phong cũng học theo Dục Vũ, hở chút là nhảy lên nóc nhà hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Giang Trạm kéo Thính Phong lại, gương mặt tức giận nói: “Thính Phong, ngươi nói đi, cô ấy là một cô nương, lại suốt ngày bạo lực như vậy, sau này có lấy chồng được không?”
Không phải vẫn còn giáo chủ sao?
“Tính khí của cô ấy không ai chịu đựng nổi!”
Đúng đúng đúng, chỉ có ngài chịu nổi, buông tha cho chúng ta đi! A: muốn yên tĩnh trên nóc nhà.
Thính Phong nhìn ra phía sau Giang Trạm, cả người bỗng cứng đờ, không quan tâm giáo chủ vẫn đang đứng đó lảm nhảm, hắn co chân lên chạy.
“….
Thính Phong, ngươi định tạo phản, dám chạy ư, quay lại đây cho ta!”
Có đánh chết Thính Phong cũng không quay lại, nhìn thấy Thời Sênh khí thế hùng hùng hổ hổ, điệu bộ như muốn gϊếŧ người.
Nấp ở một nơi khá xa vẫn nghe thấy tiếng chân nhảy nhót của Giang Trạm.
“… A! Vô Tranh, cô tập kích ta… Ôi…”