Nam chính vẫn không lên tiếng, im lặng liếc nhìn Thời Sênh một lượt, rồi phá vỡ sự trầm lặng, “Theo trẫm được biết, Tam hoàng thúc chỉ có một người con trai, từ đâu mà lại có thêm một người con gái.”
“Đúng thế, Tam vương gia đâu có con gái.
Trang đại nhân, ông đừng có ăn nói hồ đồ.”
“Đứa con của Tam vương gia đã mất lâu rồi, chúng tôi tận mắt nhìn thấy hạ táng.
Sao lại có thể còn sống lại còn biến thành con gái được chứ?”
Gương mặt Trang đại nhân vẫn trấn tĩnh, “Năm đó Tam vương phi nuôi dưỡng Tiểu Quỳnh giống như một đứa con trai, người ngoài đương nhiên không biết nó là con gái.”
Được rồi, giải thích này cũng có thể chấp nhận.
“Còn chuyện chết rồi mà hồi sinh thì ông giải thích như thế nào?”
Trang đại nhân cất giọng rõ ràng, “Năm đó nếu Tam vương gia không làm như vậy, các người nghĩ rằng có thể bảo vệ được đứa con duy nhất của mình sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Đây là ngọc bội của Vương phi, chắc chắn mọi người đều nhận ra.”
Trang đại nhân lấy ra một món đồ, nhìn rất giống với miếng ngọc bội Thời Sênh nhìn thấy ở chỗ Minh Khâm, nhưng hoa văn thì không giống.
Có người truyền xem ngọc bội, mọi người lại bắt đầu rỉ tai thì thầm to nhỏ.
Mỗi hoàng tử đều có hai miếng ngọc bội đặc biệt, sau khi hoàng tử kết hôn, một miếng sẽ giao lại cho chính phi để làm tượng trưng cho thân phận.
“Miếng ngọc bội này ai cũng có thể lấy được…”
Khi đó binh mã loạn lạc, có người nhân cơ hội lấy miếng ngọc bội đó không chừng.
“Miếng ngọc này đại diện cho cái gì lẽ nào chư vị không rõ? Trước nay chưa từng có vị vương phi nào làm mất miếng ngọc này, ngọc còn người còn, ngọc mất người mất.”
“Ngoài thứ này ra, Trang đại nhân còn chứng cứ gì khác nữa không? Chỉ dựa vào mấy lời nói của ông và một miếng ngọc bội, mà ông muốn chúng tôi phải tin sao?”
Biểu cảm của Thời Sênh vô cùng đa dạng nhìn đám người kia tranh luận.
Nhưng như vậy có thể giải thích tại sao Trang đại nhân lại cố chấp bắt cô phải sinh con như vậy.
Cô là một cô gái, làm sao có thể kế thừa đại thống, chỉ có sinh một đứa con trai, Trang đại nhân mới có thể đưa đứa trẻ đó lên ngôi.
Lúc này, Trang đại nhân phát động đảo chính, e rằng cũng là do mối quan hệ với Vũ Văn Tuần quá căng thẳng, bị ép đến không còn cách nào khác.
Tam vương gia và tiên hoàng không cùng mẫu phi, đến đời này của Vũ Văn Tuần, quan hệ huyết thống lại càng nhạt hơn, thực sự muốn sinh một đứa con với Vũ Văn Tuần, có lẽ là có thế.
“Tôi còn có nhân chứng.” Trang đại nhân nói lớn.
Tiếng tranh luận bỗng nhiên im bặt.
Trang đại nhân cho người đưa nhân chứng vào.
Tổng cộng có hai người, một người là nhũ mẫu đỡ đẻ năm đó, người còn lại là a hoàn đi theo Tam vương phi, sau này do lấy trộm đồ nên bị đuổi ra khỏi vương phủ, nên đã thoát được một mạng.
Nhũ mẫu đỡ đẻ nói, đứa trẻ năm đó đúng thực là con gái, vương phi sợ sinh con gái sẽ bị thất sủng, nên cố tình nói dối Tam vương gia là sinh con trai.
Nha hoàn bị đuổi ra khỏi vương phủ, sau khi Vương phi sai nàng ta hạ táng đứa bé, liền tìm người đào nó lên, rồi đem đứa bé rời khỏi nơi này.
Nhưng nàng ta không ngờ rằng, đợi sau khi nàng ta đi khỏi, thì đứa bé đã không thấy đâu nữa rồi.
Gần đây, Trang đại nhân tìm lại được nàng ta, nàng ta mới biết, năm đó Tam vương gia cũng ngầm tìm gặp Trang đại nhân, và nhờ Trang đại nhân giúp đỡ.
Chuyện nàng ta rời đi, những người hầu hạ bên Tam vương gia và vương phi năm đó đều biết, có lẽ Tam vương gia sợ rằng có người tiết lộ ra ngoài, nên mới tìm đến Trang đại nhân.
Vốn dĩ là gái giả thân nam, nên Trang đại nhân chỉ cần cho cô khôi phục lại thân nữ nhi, rồi nuôi nấng tại nhà mình.
Những cô gái trong thời cổ đại, về cơ bản thì những người ngoài đều không gặp được, nên đương nhiên chẳng có ai nghi ngờ.
“Năm đó, Tam vương gia không có ý làm phản, mà chính là Tiên hoàng ép Tam vương gia vào đường chết, cuối cùng còn phán tội loạn thần giặc tử cho Tam vương gia.
Những lão thần năm đó, chẳng lẽ các người không hiểu Tam vương gia là người như thế nào sao?”
Trang đại nhân vừa nói câu này, một vài lão thần bắt đầu có chút dao động.
Đám người này đều là những người trung lập năm đó, nhưng họ là vì muốn bảo vệ chính mình.
Nếu như thực sự bắt họ phải chọn, đương nhiên Tam vương gia phù hợp với Hoàng vị hơn.
“Chuyện của Tam hoàng thúc, trẫm có thể giúp lật lại để xét xử vụ án.” Vũ Văn Tuần nhượng bộ một bước, “Nếu như tất cả đều đúng như Trang đại nhân nói, trẫm sẽ phong Trang Quỳnh làm hậu, chuyện hôm nay của Trang đại nhân trẫm sẽ không truy cứu nữa.”
“Hừ, Hoàng vị này vốn thuộc về Tam vương gia, ngươi dựa vào cái gì mà ngồi vào đó.
Hôm nay ta phải đòi lại những thứ gì đáng thuộc về Tam vương gia.” Trang đại nhân đương nhiên không chịu nhượng bộ.
Trang đại nhân cũng chỉ là mang cái danh chính nghĩa, nhưng nói trắng ra vẫn là ép cung.
Hôm nay nhất định phải kéo Vũ Văn Tuần xuống ngựa.
Vũ Văn Tuần nheo nheo đôi mắt, đáy mắt vụt lên tia nguy hiểm.
Thời Sênh bĩu môi, Trang đại nhân, ông quá ngây thơ đó.
Người ta là nam chính, dễ dàng để ông lật đổ vậy sao?
Nam chính rõ ràng là đang kéo dài thời gian.
“Phụ thân, chi bằng người gϊếŧ chết hắn trước đi.” Thời Sênh giục Trang đại nhân.
Mọi người: “…”
Ngươi định làm gì vậy?
Hoàng đế mà nói muốn gϊếŧ là có thể gϊếŧ được sao?
Vũ Văn Tuần trừng mắt nhìn Thời Sênh, nữ nhân này quả nhiên cùng một giuộc với bọn họ.
Trang đại nhân nhìn Thời Sênh vẻ không hiểu, Thời Sênh giải thích, “Cha còn tiếp tục đợi, người của hắn sẽ đến.
Đến lúc đó thì người vào đại lao sẽ là cha.”
Trang đại nhân được Thời Sênh nhắc nhở, vẫy tay, “Gϊếŧ!”
Dù gì ông ta cũng có cái danh chính nghĩa rồi, việc đám người này tại sao chết, đến lúc đó chỉ cần tìm một lý do là được.
Đám Cấm vệ quân bao vây người của Vũ Văn Tuần lập tức xông lên, nhưng xông lên được một đoạn, bọn họ đột nhiên quay ngược lại, cùng với người của Vũ Văn Tuần đối phó lại với Trang đại nhân.
Thời Sênh lắc đầu, cô biết mọi việc sẽ như thế này.
Ngươi muốn tạo phản, người khác cũng có thể phản kích.
Phản ứng của Trang đại nhân có chút nằm ngoài dự liệu, đối với phản ứng của đám người này, ông hoàn toàn không một chút hoảng loạn.
Cửa sổ đại diện đóng chặt, bị người khác cố gắng phá vỡ, vô số người mặc y phục đen từ bên ngoài nhảy vào cùng tham chiến.
Trang đại nhân đi xuyên qua đám người đang hỗn loạn, nhìn Vũ Văn Tuần rồi cười lạnh, “Bệ hạ, ngươi cũng quá khinh thường ta rồi, làm sao ta có thể tin tưởng bọn họ.”
Vũ Văn Tuần nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ánh mắt đỏ ngầu ngước nhìn Trang đại nhân, đáy mắt như có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
“Bệ hạ, mau chạy đi, chúng ta không đỡ nổi rồi.” Đức công công kéo Vũ Văn Tuần chạy về phía sau, “Tại sao Vệ tướng quân vẫn chưa đến chứ?”
“Bệ hạ, không cần đợi Vệ tướng quân nữa.
Hắn bị ta chặn ở bên ngoài dặm rồi.” Trang đại nhân nhanh chóng giải thích với Đức công công.
Nếu như hôm nay ông ta không có sự chuẩn bị kỹ càng, thì làm sao có thể ép cung được.
“Bệ hạ… mau chạy đi!”
“Bệ hạ…”
“A!”
Đại điện càng lúc càng hỗn loạn.
Minh Khâm cố gắng bảo vệ Thời Sênh chạy ra ngoài vòng chiến.
“Nữ nhi đừng có suốt ngày chém chém gϊếŧ gϊếŧ.” Minh Khâm cố gắng giữ chặt Thời Sênh, “Nàng muốn gϊếŧ ai, ta sẽ giúp nàng.”
“Ta không muốn gϊếŧ người.” Thời Sênh trừng mắt nhìn hắn.
Bản cô nương là người lỗ mãng vậy sao?
[Đúng thế mà]
Ai cho mi nói, mi muốn bị chém phải không?
[……] Hu hu hu sợ quá
Đáy mắt Minh Khâm như có những lớp sóng lăn tăn gợn nhẹ, “Biểu hiện này của cô như sắp ăn người ta rồi, còn nói không muốn gϊếŧ người?”
“… Ta thực sự không muốn gϊếŧ người.” Thời Sênh giải thích một cách bất lực.
Mặc dù vừa rồi cô thực sự có suy nghĩ đó, nhưng nghĩ đến việc nam chính và nữ chính có BUFF “bất tử”, thì cô đã sợ hãi rồi.
Mặc dù cô luôn muốn thử hại chết nam nữ chính, nhưng thực tế đã chứng minh, BUFF này là vô địch.
Tạm thời không tìm thấy BUG.