Dán xong phù, Thời Sênh trở về bên người hắn, đặt dạ minh châu cố định ở trên tảng đá bên cạnh.
Thời Sênh đỡ hắn dậy, ngồi dựa vào tảng đá bên cạnh, “Ngươi tên gì?”
“Thanh Hàn.” Hắn dừng một chút, rút tay mình về, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Hôn cũng hôn rồi, lại còn nam nữ thụ thụ bất thân.” Thời Sênh cười nhạo một tiếng, “Sao, không muốn chịu trách nhiệm à?”
Thanh Hàn: “…”
Hắn mím cánh môi, trên môi dường như còn lưu lại hơi thở của cô.
Đó là một cảm giác rất kỳ quái.
Không chán ghét…
“Đó là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn cũng không thay đổi được chuyện phát sinh là thật.” Thời Sênh xoay người dựa sát vào hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt hắn.
Thanh Hàn né tránh, tựa đầu sang bên kia, “Cô nương là người đồ nhi ta thích, việc này…”
“Ngươi giở trò lưu manh!”
Thanh Hàn hơi biến sắc, trịnh trọng giải thích, “Ta không có.”
Cô là người Vô Trần thích, hắn làm sư phụ sao có thể đoạt của đồ đệ.
Chuyện vừa rồi, vốn là ngoài ý muốn.
Thời Sênh lẳng lặng quan sát Thanh Hàn trong chốc lát, nếu cô làm hắn ở đây…
Ánh mắt quét bốn phía.
Hay là thôi đi.
Ở trong này sẽ có bóng ma tâm lý.
Không gian đột nhiên an tĩnh lại.
Thời Sênh đi đến bên cạnh ngồi xuống, không nói một lời nhìn chằm chằm hư không phía trên.
Ánh mắt Thanh Hàn vẫn quan sát Thời Sênh.
Thấy cô như vậy, hắn lại nghĩ liệu có phải mình hơi quá đáng không.
Dù sao chuyện vừa rồi quả thật đã xảy ra.
“Cô nương…”
“Ngu Y.” Thời Sênh một tay chống đầu gối, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
“Ngu Y?” Thanh Hàn nhíu mày, “Ngươi là hồ tộc?”
“Đúng vậy.” Thời Sênh gật đầu, “Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?”
Nhân vật phản diện này cũng quá yếu đi?
Ngay cả yêu với người cũng nhận không được.
Ở trên Thanh Hàn còn chưa kịp nhìn, đã bị cô bổ nhào vào mặt.
Kết quả nơi này lại không thể sử dụng linh lực, hắn nhìn thế nào được?
Có điều không ngờ cô lại là hồ tộc, còn là bộ tộc Ngu thị.
Hồ tộc cũng có phân chia cấp bậc, thị tộc chính là một tiêu chuẩn phân chia cấp bậc.
Bộ tộc Ngu thị có địa vị rất cao ở hồ tộc, tương đương với vương tộc.
“Chúng ta làm thế nào đi ra ngoài?” Thời Sênh nói sang chuyện khác.
Chờ đi ra ngoài, cô có linh lực, sẽ làm cho tên này thần phục dưới chân mình.
Thanh Hàn nhìn theo bóng tối, chậm rãi phun ra vài từ, “Trèo lên đi.”
Thời Sênh: “…”
Thân là nhân vật phản diện mà phải trèo lên?
Mệ nó!?? Hình tượng của ngươi đâu?
Thanh Hàn nói trèo lên, thì đúng là chuẩn bị trèo thật.
Thân thể hắn có vẻ không khoẻ, lúc đi đường luôn cố gắng chịu đựng.
Hắn đi đến vách núi, vách núi này rất gồ ghề, muốn bò lên hình như cũng không khó lắm.
Hắn bám tay vào một mô đá gồ lên, giẫm lên tảng đá đi lên phía trên.
Mới đi được vài bước, sau lưng hắn đột nhiên đau đớn, thân mình mất đi cân bằng, trượt xuống.
Trượt vài bước, phía sau có người đỡ lấy hắn.
“Ngươi xác định ngươi đi được sao.” Tay Thời Sênh vòng quanh thắt lưng hắn, ló đầu ra từ bên cạnh, trong giọng nói có phần vui sướng khi người gặp họa.
Tên thiểu năng này.
Sau lưng Thanh Hàn vừa căng vừa đau, đã lâu chưa từng có loại cảm giác này.
Có linh lực phòng thân, đã rất nhiều năm rồi hắn chưa từng bị thương.
Thanh Hàn chống vách núi, dịch sang bên cạnh, vừa vặn giữ khoảng cách với Thời Sênh.
“Ta không sao.”
“Không sao á?”
Thanh Hàn gật đầu.
“Vậy ngươi đi cho ta xem.” Thời Sênh tránh sang một bên.
Cô cười, nhưng mà Thanh Hàn nhìn trong con ngươi cô cũng thấy ý cười, là một loại cảm xúc hắn không thể hiểu được.
Tim hắn đập hơi nhanh, mỗi lần cùng đối diện với cô, hắn đều cảm thấy ánh mắt kia rất quen thuộc.
Quen thuộc đến mức làm cho hắn đau lòng.
Thanh Hàn khẽ hít một hơi, chịu đựng sự đau đớn phía sau lưng, bám tảng đá trèo lên phía trên.
Lần này đi xa hơn vừa rồi một chút.
Tay hắn hơi run rẩy, không dùng được lực.
Dưới chân đột nhiên trơn trượt, cả người lại ngã từ không trung xuống.
Thanh Hàn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ được một cô nương ôm kiểu công chúa.
Thời Sênh tiếp được Thanh Hàn đã là cực hạn, thân thể cô lung lay, hai người đều ngã xuống đất.
Mặt đất đầy gai dựng đứng bén nhọn, Thời Sênh theo bản năng bảo vệ đầu Thanh Hàn, một tay ôm đầu hắn vào ngực mình.
Sự mềm mại mang theo hương thơm của nữ tử, làm cho cả người Thanh Hàn đều cứng đờ.
Hai người lấy một loại tư thế kỳ quặc ngã xuống đất.
Tim Thanh Hàn đập hơi nhanh, cuối cùng gõ thình thịch vào lồng ngực giống như cuồng phong bão táp.
Thời Sênh vô cảm nhìn chằm chằm hư không.
Cô từ chối cái buff may mắn giảm xuống % này.
Mẹ nó chứ, đau vãi!
“Ngươi muốn đè chết ta sao?” Thời Sênh không kìm được, nói.
Lúc này Thanh Hàn mới hoàn hồn, vội vàng đứng lên, tay không cẩn thận chạm tới tay Thời Sênh.
“Con mẹ nó!” Thời Sênh đau đến kêu to, “Cho dù ngươi không muốn chịu trách nhiệm cũng không thể gϊếŧ chết ta chứ.”
Ôi, cái số của bản cô nương.
Sao lại khổ như vậy.
Bản cô nương muốn an ủi, muốn hôn, hôn mới có thể khỏi được, đau quá.
Thanh Hàn lúc này mới phát hiện cánh tay cô có máu, xương gai bên cạnh cũng có máu.
Trái tim Thanh Hàn giống như bị người ta bóp chặt, có chút không thở nổi, quặn lên từng cơn
Cảm giác này rất kỳ quái.
Hắn cẩn thận đỡ Thời Sênh dậy.
Thời Sênh vén tay áo nhìn nhìn, vì sao mỗi lần gặp hắn là lại bị thương.
Có độc!
Miệng vết thương trên cánh tay bị kéo ra, miệng vết thương rất dài, máu tươi chảy không ngừng.
Thời Sênh lấy tay chọc chọc.
“Đừng lộn xộn.” Thanh Hàn đẩy tay Thời Sênh ra.
Hắn nhìn Thời Sênh, “Đắc tội.”
Thanh Hàn cẩn thận rửa sạch sạch sẽ khu vực xung quanh miệng vết thương, xé một mảnh vải áo, quấn một vòng trên cánh tay bị thương của Thời Sênh.
Thời Sênh rất muốn nói, lão tử có dược!
Nhưng nhìn thấy ánh mắt áy náy của Thanh Hàn, cùng vẻ mặt thật tâm giúp cô băng bó, cô yên lặng nuốt lời này vào.
“Hiện tại ta bị thương vì ngươi, có phải ngươi nên chịu trách nhiệm không?”
Hơi nóng thổi vào cổ Thanh Hàn, hai má hắn nhất thời nóng lên như hỏa thiêu, bên tai đỏ ửng.
May mà chỗ này khuất bóng, Thời Sênh không nhìn thấy cảm xúc trên mặt hắn.
Thanh Hàn quấn nhanh mấy vòng, “Cô nương, đây là bất đắc dĩ.”
Thời Sênh vốn cũng chỉ muốn trêu hắn một chút, bĩu môi không nói chuyện, tự lật tay lên xem.
Băng bó khó coi như vậy.
Cánh tay đều biến thành xác ướp.
Thanh Hàn ngồi bên cạnh, cúi đầu, thi thoảng thoáng liếc mắt nhìn Thời Sênh một chút.
Cô dựa vào tảng đá, từ từ nhắm hai mắt, không biết có phải đang ngủ hay không.
Thanh Hàn trầm mặc ngồi trong chốc lát, chống người đứng lên, thong thả lại gần Thời Sênh.
Hắn xoay người, chuẩn bị nhìn tay cô.
Nữ nhân vừa rồi còn nhắm chặt hai mắt, đột nhiên mở mắt ra.
Trong mắt cô đầy vẻ tĩnh lặng, không có chút mơ hồ của người vừa tỉnh dậy nào.
“Ngươi dọa đến ta.” Thời Sênh thở ra, nháy nháy mắt, đồng tử tĩnh lặng chậm rãi gợn sóng.
Giọng điệu của cô rất nhẹ, như đang nỉ non.
Thanh Hàn mở miệng, “… Ta muốn xem vết thương của ngươi.”
Thời Sênh hào phóng đưa tay ra, còn đặc biệt không biết xấu hổ đùa giỡn hắn, “Muốn nhìn chỗ nào đều được.”
Thanh Hàn: “…”