Kể từ ngày đó, Diệp Thanh Thu đã biết thế nào là sống không bằng chết, ả không biết nam nhân đó đã dùng cách gì để bảo toàn tính mạng cho mình, nhưng ả thực sự mong muốn lúc đó được chết cùng với Long Quyết.
Ả không những phải tự mình hầu hạ hắn, còn phải đi khắp nơi tìm bắt các trinh nữ trẻ trung xinh đẹp cho hắn hưởng thụ, sau dần hắn cũng không cần đến các nữ tử xinh đẹp, chỉ cần là nữ tử chưa bị phá thân đều được cả.
Không phải ả chưa từng muốn bỏ trốn, nhưng mỗi lần bỏ trốn đều bị bắt lại, hình phạt khi bị bắt lại vô cùng thảm khốc, sau này ả cũng không dám chạy trốn nữa.
Do trước đây cơ thể ả được tẩm bổ rất tốt nên đối với hắn cũng giống như đồ bổ để tiêu hóa dần, chỉ cần ả ngoan ngoãn nghe lời ắt sẽ được sống yên ổn.
Thảm thương nhất vẫn là những thiếu nữ bị ả bắt về bị hắn hành hạ cho không còn nhìn ra hình người.
“Gần đây có rất nhiều nữ tử mất tích, chuyện này đã kinh động đến Quản sự bên trên, nghe nói đã phái người đi điều tra.”
“Hừ… Ai biết được có phải là do đám ma tộc đó hay không chứ…”
“Suỵt, ngươi không muốn sống nữa sao? Bây giờ Tu chân giới là địa bàn của Ma tộc, sau này không được ăn nói như vậy nữa.”
Diệp Thanh Thu thản nhiên đi qua đám người ấy, chuyện này đã khiến người của Ma tộc chú ý rồi sao?
Trở về ngôi làng đang sinh sống, Diệp Thanh Thu cúi đầu, nói với nam nhân đang ngồi trên giường: “Ma tộc đã phát hiện có người mất tích, chúng ta có nên đổi địa điểm không?”
Không phải ả chưa từng nghĩ để người của Ma tộc đối phó với hắn, nhưng nam nhân này đang nắm trong tay sinh mạng của ả, hắn chết rồi, chắc chắn cái mạng nhỏ của ả cũng không giữ được nữa.
“Bị phát hiện sớm vậy sao?” Nam nhân hừ một tiếng, “Không sao, tạm thời bổn tôn chưa thể đối đầu với Quân Vô Kỳ, đợi đến khi bổn tôn khôi phục thực lực, ngôi vị Ma quân sớm muộn gì cũng là của bổn tôn mà thôi.”
Diệp Thanh Thu ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân kia đang nhìn trừng trừng ả, đáy mắt ẩn chứa vẻ rạng rỡ khác thường, Diệp Thanh Thu tim đập thình thịch, ngón tay bên thân bám chặt vào y phục.
Nam nhân kia lại kéo Diệp Thanh Thu lên giường.
Hai người ẩn náu tại Tu chân giới, khi người của ma tộc phát hiện ra vẻ không ổn, bọn họ liền lập tức đổi địa điểm.
Số người ở Tu chân giới mất tích càng lúc càng nhiều, chuyện này đã làm kinh động đến tận Quân Vô Kỳ.
Ma tộc vốn có rất ít nữ tử, do đó đa số đều là các nữ tu của Tu chân giới mất tích, chuyện này đã ảnh hưởng đến trật tự ở Tu chân giới, phải điều tra chân tướng rõ ràng.
…
Cuộc đọ sức giữa Quân Vô Kỳ và nam nhân đó kéo dài rất lâu, cuối cùng vẫn là Quân Vô Kỳ giành chiến thắng.
“Đừng gϊếŧ ta… Đều là do hắn ép ta… Đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta…” Diệp Thanh Thu thoi thóp nằm dưới đất, dung mạo dường như cũng già đi đôi chút nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ta, giờ đây ả đang khóc lóc rất thảm thương.
“Diệp Thanh Thu, đây đều là do ngươi tự chuốc lấy, chính tay ngươi đã thả tên ác ma đó ra, tiêu tốn mấy trăm năm để hắn hồi phục thể lực.” Quân Vô Kỳ không hề đồng tình nói.
“Không phải ta… là do hắn chủ động kí kết khế ước với ta, là do hắn… không phải là lỗi của ta, tại sao lại đối xử với ta như vậy, rõ ràng là do hắn…” Diệp Thanh Thu bắt đầu nói năng lộn xộn.
Đều là do hắn, chính là do tên ác ma ấy. Chính hắn đã hủy hoại ả.
Cả Thương Thù nữa!
Con tiện nhân đó!
Ả phải gϊếŧ con tiện nhân đó!
Quân Vô Kỳ lắc đầu, “Nguyên nhân ban đầu khiến ngươi kí kết khế ước với hắn là gì, ngươi quên rồi sao?”
Gương mặt gớm ghiếc của Diệp Thanh Thu bỗng nhiên bình tĩnh lại.
“Là do ngươi cướp đoạt đồ của người khác nên mới bị truy sát, cuối cùng bị rơi xuống vách núi. Diệp Thanh Thu, tất cả đều do ngươi tự làm tự chịu, đừng nên trách người khác làm gì.”
Ả tự làm tự chịu?
Hahahaha, ả tự làm tự chịu sao…
Không, không phải vậy.
Chính do Thương Thù đã gϊếŧ sư phụ nên ả mới rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay.
Tất cả đều do Thương Thù!
Nhìn ý hận trong mắt Diệp Thanh Thu, Quân Vô Kỳ cũng không nói gì thêm nữa, cho người kết liễu tính mạng ả.
…
Thời Sênh nhận được tin tức của Quân Vô Kỳ chính vào thời điểm một ngày trước hôn lễ.
Đúng vậy, Phượng Từ muốn lấy cô.
Tuy nhiên hôn lễ không có người tham dự.
Diệp Thanh Thu chết rồi, nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, khoảng thời gian tiếp theo đều thuộc về riêng cô.
Thuộc về cô và Phượng Từ.
“Tiểu Thù, nàng thích náo nhiệt không?” Phượng Từ từ ngoài cửa bước vào, cười hỏi Thời Sênh, “Nếu nàng thích ta sẽ mời người tới tham dự hôn lễ của đôi ta.”
Cho dù những người đó không tới, hắn cũng có cách khiến họ tới đây.
“Cũng không phải là kết hôn với họ, kêu họ tới đây chiếm không gian làm gì chứ?” Cho dù họ có tới đây cũng là vì sợ hãi, không phải thực lòng muốn chúc phúc, chẳng thú vị gì cả.
Phượng Từ cong môi cười, đôi mắt đỏ sẫm tràn ngập sự ấm áp.
Hắn không muốn cho người khác ngắm nhìn Tiểu Thù của hắn.
Tiểu Thù là của một mình hắn.
Ngày tổ chức hôn lễ, vẫn có vài vị khách không mời mà đến, người đầu tiên là Quân Vô Kỳ, sắc mặt Phượng Từ khi ấy mù mịt đến độ như có cả một đàn quạ đang bay ngang qua.
“Hôn lễ là phải náo nhiệt tưng bừng, hai người trốn ở đây là sao chứ?” Quân Vô Kỳ mặc kệ sắc mặt đen sì của Phượng Từ, đặt quà cưới xuống, “Này, đây là minh điệp nổi tiếng tại ma giới đó.”
Quân Vô Kỳ mở rương, từng con bướm đen mang theo vằn kim sắc nối đuôi nhau bay ra, quay vòng vòng quanh Thời Sênh và Phượng Từ.
“Tân lang tân nương được minh điệp chúc phúc sẽ bách niên giai lão.” Quân Vô Kỳ nghiêm chỉnh nói.
Phượng Từ đang chuẩn bị phóng hỏa thiêu hồ điệp, ngay lập tức thu lại ngọn lửa.
“Nhưng… minh điệp này có độc.” Quân Vô Kỳ nhìn Thời Sênh đầy ám muội rồi lập tức biến mất, “Ta không làm phiền hai người nữa, chúc mừng hạnh phúc.”
Cuối cùng bầy minh điệp vẫn không thoát khỏi số kiếp bị thiêu rụi.
Vị khách không mời thứ hai là Bạch Lang và Lâm Nhất Nhất.
Lâm Nhất Nhất vẫn bộ dạng nhắng nhít như xưa, dường như thời gian không hề lưu lại dấu vết gì trên người nàng.
“Sư muội, chúc mừng muội.” Bạch Lang chân thành chúc phúc, đưa quà mừng tân hôn đã chuẩn bị.
“Đa tạ sư huynh.” Thời Sênh cười giơ tay nhận quà.
“Sư thúc sư thúc, sư thúc đẹp quá, oa oa oa, ta cũng muốn lấy sư thúc luôn rồi nè.” Lâm Nhất Nhất kéo tay Thời Sênh quay liền mấy vòng, cho tới khi Bạch Lang nhìn thấy Phượng Từ đang bày ra bộ dạng chuẩn bị biến ra ngọn lửa thì mới giơ tay kéo phu nhân mình về.
“… Ta chỉ muốn hỏi, tại sao các ngươi lại tới đây?” Nơi đây là Tiên giới đó nha! Hai người vẫn chưa phi thăng, tại sao lại tới được nơi đây?
Lâm Nhất Nhất nháy mắt, “Sư thúc người không biết sao? Bây giờ Tu chân giới là địa bàn của Ma tộc, chúng ta cũng có thể tự do ra vào Ma giới, đến Ma giới là có thể đi lên Tiên giới được rồi.”
Thời Sênh: “…” Cô không hề biết lại có con đường này.
Bạch Lang và Lâm Nhất Nhất ở lại tham dự buổi lễ, vị khách không mời mà đến thứ ba là Lục Chương.
Hắn đại diện cho toàn thể Tiên giới đến tham gia hôn lễ.
Lục Chương nước mắt lưng tròng, tại sao người bị thương luôn luôn là hắn chứ?
Toàn tiên giới: “…” Bởi vì ngươi là đại tổng quản của Tiên giới, hy sinh một mình người để tạo phúc cho toàn Tiên giới, Lục tổng quản, người có thể làm được mà!
Hôn lễ của Thời Sênh và Phượng Từ hết sức đơn giản, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ khoảng hơn mười phút, sau khi kết thúc nghi thức, hai người liền mất tích luôn.
Chỉ còn lại ba người Bạch Lang và Lâm Nhất Nhất, Lục Chương ngơ ngác nhìn nhau.
Cặp đôi này cũng thật lạ kỳ, chưa từng thấy ai kết hôn như vậy.
Khách khứa vẫn còn đây cơ mà!
Đỉnh Bắc Sơn, hai bóng người mặc y phục màu đỏ sánh vai nhau bước đến.
Thời Sênh nhìn phần mộ được lập bia, bên cạnh phần mộ còn có một bộ y phục, đó chính là Ngọc Tiêu.
Chôn y phục của Ngọc Tiêu ở bên cạnh, sau khi lập xong bia đá, Thời Sênh mới nghiêm cẩn cúi người, thấy Phượng Từ không có phản ứng, cô quay sang lườm Phượng Từ.
Phượng Từ nhìn cô vô tội.
Tiểu Thù đang yên đang lành sao lại lườm hắn chứ? Hôm nay hắn không đẹp trai sao?
Thời Sênh tối sầm mặt, kéo mạnh, bắt hắn cúi người hành lễ.
Thời Sênh trầm mặc đứng đó một lúc, sau đó cùng Phượng Từ xuống núi.
Cô không thể hiểu được tình yêu sâu đậm ấy, nhưng cô rất tôn trọng Ngọc Tiêu, sư phụ của cô là một người tài giỏi, dám hy sinh tính mạng vì người mình yêu.
Trở về tiên cung của Phượng Từ, Lục Chương đã đi rồi, Lâm Nhất Nhất và Bạch Lang vẫn còn ở đó.
Thời Sênh nói với Bạch Lang chuyện của Ngọc Tiêu, Bạch Lang đề xuất muốn đi thăm Ngọc Tiêu, dẫn theo Lâm Nhất Nhất đi cùng.
“Tiểu Thù.” Phượng Từ đứng bên cạnh Thời Sênh, “Kể từ ngày hôm nay, nàng chính là thê tử của ta, là người ta dùng cả tính mạng để bảo vệ.”
Tim Thời Sênh đập thình thịch, đứng ngây ra tại đó nhìn Phượng Từ, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ đôi môi kia, cô co người lại, động tác của Phượng Từ chợt ngừng lại, kiên nhẫn chờ đợi Thời Sênh thích ứng.
Một lát sau Thời Sênh mới bắt đầu hồi đáp lại hắn.
Đến ngày thứ hai Thời Sênh mới biết tại sao Quân Vô Kỳ nói minh điệp có độc, còn ném cho cô một ánh mắt ám muội.
Mẹ kiếp, đó chính là XUÂN – DƯỢC!
Hơn nữa vẫn còn có thời kỳ tiềm ẩn, trong một khoảng thời gian rất rất dài, Thời Sênh và Phượng Từ đều chìm đắm trong yêu và được yêu.
Đợi đến khi xuân dược hết tác dụng, Thời Sênh ngay lập tức truy sát đến ma giới, tìm Quân Vô Kỳ báo thù.
Thời Sênh phát hiện ra Quân Vô Kỳ rất biết tự tìm đường chết, vốn dĩ chỉ cần để cô báo thù là xong, chuyện này cũng chấm dứt luôn, nhưng hắn ta cứ muốn tự tìm đường chết báo thù lại.
Thế nên Ma giới dường như mỗi ngày đều có cảnh náo loạn gà bay chó sủa.
Ma Quân vinh dự giành được huân chương tông sư phá hoại kiến trúc
Ma Quân lại bị truy sát
Sáng sớm ngủ dậy thấy Ma Quân bị treo trước cửa nhà
Đang cɦịƈɦ, Ma Quân từ trên trời giáng xuống, cảm thấy từ nay về sau đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ không còn hạnh phúc nữa rồi
Quần chúng Tiên giới gửi điện chúc mừng
Quần chúng Tu chân giới gửi điện chúc mừng
Quần chúng Yêu giới gửi điện chúc mừng
Yêu giới là cái quần què gì, ở đây không có cảnh của Yêu giới, ngươi thêm lộn rồi hả?
Quần chúng Minh giới gửi điện chúc mừng
Quần chúng Ma giới khóc ngất
…
Thời Sênh ở Tu chân giới gần vạn năm, trong thời gian vạn năm này, cô đã gây hại không biết bao nhiêu nơi, dường như không ai là không biết đến danh hiệu của cô, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện khiêu khích đại chiến các giới với nhau.
Nhưng vào thời khắc then chốt, người cầm quyền các giới hợp kế lại với nhau, quyết không mắc lừa, quần chúng Ngũ giới xuất hiện cảnh tượng đoàn kết xưa nay chưa từng có.
Đại chiến không xảy ra, cô lại đi trêu chọc cho các tộc nhân đánh chửi nhau, riêng cô cứ trêu chọc xong lại bỏ đi mất dạng không quan tâm gì nữa.
Tại sao lại có loại người như vậy chứ! Tiên cái shit!
Cầu thiên đạo hủy diệt!
Trước khi chết, Thời Sênh thả Pudding ra, nó vốn chẳng hề thích cô, rất ít khi ra ngoài, Thời Sênh thả nó đi, biểu cảm đầu tiên của nó còn khá ôn hòa nhã nhặn, sau đó liền biến mất tăm mất tích luôn.
Thời Sênh đành mắng một câu đồ vô lương tâm.
Phượng Từ dường như biết được điều gì, cả ngày ôm lấy cô không rời, dường như chỉ cần hắn buông ta cô sẽ biến mất ngay vậy.
“Tiểu Thù.”
“Tiểu Thù.”
Hắn liên tục gọi tên cô.
Thời Sênh gắng gượng ngồi dậy, tầm mắt nhìn vào con ngươi hắn, trịnh trọng nói: “Phượng Từ, ta rất cảm ơn chàng đã ở bên ta trong suốt thời gian qua, ta sẽ không bao giờ quên chàng.”
Trong suốt quãng thời gian vừa qua, Phượng Từ chưa từng phản bội cô, tự đáy lòng Thời Sênh biết rằng, cô đã sớm quen với việc có hắn ở bên cạnh, nhưng rốt cuộc thì…
Vẫn chỉ là thế giới ảo.
“Tiểu Thù…” Thanh âm của Phượng Từ có chút run rẩy.
“Đừng buồn, chàng đừng buồn vì ta, không đáng đâu.” Thời Sênh cười, vươn tay ra, đầu ngón tay còn bịn rịn lưu luyến dừng lại trên mặt Phượng Từ, nói từng câu từng chữ: “Thực ra ta rất muốn đưa chàng đi chết cùng.”
Thấy chưa, cô là một người phụ nữ ác độc như vậy đấy.
Phượng Từ nghe thấy cô nói vậy, bao u uất trên mặt bỗng tan biến, ánh mắt mang theo ý cười, “Được, vậy chúng ta cùng chết. Tiểu Thù ở đâu, ta sẽ ở đó.”
Thời Sênh lặng người đi nhìn hắn.
Bỗng nhiên cô nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, nhớ đến câu thứ hai hắn nói.
Hắn nói.
“Ngươi rất đặc biệt, sau này hãy đi theo ta.”
Thời Sênh nhắm mắt, yên lặng dựa vào hắn.
Phượng Từ, chàng sẽ mãi là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng ta.
…
Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, cuối cùng Thời Sênh cũng chết.
Tiên vốn không thể trường sinh bất lão, nhưng thọ mệnh vạn năm cũng coi là đoản mệnh rồi.
Làm nhiều điều ác ắt sẽ gặp phải báo ứng
Quần chúng Ngũ giới gửi điện chúc mừng
Nhưng ngay sau đó, Phượng Từ cũng theo cô rời khỏi trần thế, quần chúng khắp Ngũ giới sục sôi, hai kẻ gây họa đều chết rồi?
Hạnh phúc đến thật quá bất ngờ.
Trở về không gian hệ thống, Thời Sênh ngẩn ngơ đôi chút, nhìn lại cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc, một lúc sau cô mới phản ứng lại.
Thời Sênh đứng đó một lúc, lần đầu tiên cô yêu cầu xem cảnh tiếp theo.
Khi cô nhìn thấy Phượng Từ thực sự ôm xác cô đứng trên đỉnh Bắc Sơn nhảy xuống, thời khắc ấy trái tim cô bỗng nhiên như ngừng đập.
Đúng vào thời điểm thân ảnh Phượng Từ biến mất, nơi xa ấy chỉ còn lại tiếng long ngâm.
Phượng Từ, sao chàng lại ngốc vậy chứ?
Thời Sênh xem lại cảnh tượng ấy mấy lần rồi mới ngồi bệt xuống đất, đôi tay nhỏ nhắn bưng lấy khuôn mặt, ngẩn ngơ hồi lâu nhìn dòng phụ đề trên màn hình.
[Ký chủ, cô có buồn không?]
“Không buồn.” Thời Sênh lắc đầu.
Cô không buồn.
Cô không hề buồn gì hết! Đúng vậy, không buồn.
Chỉ là…
Không biết vì sao, cô có cảm giác bên cạnh trống trải, thấy chưa quen được.
Nhưng chắc chắn là cô không hề buồn, chỉ là có chút phiền muộn thôi.
Đó là người đã ở bên cô cả vạn năm cơ mà.
[… ]
Hệ thống cũng không nói nhiều thêm, quét ra dữ liệu mới của cô trên màn hình.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -
Giá trị sinh mạng:
Tích điểm:
Cấp độ nhiệm vụ: C
Đánh giá nhiệm vụ:
Nhiệm vụ che giấu: Hoàn thành
Thưởng che giấu nhiệm vụ: Tích điểm
Thời Sênh hơi chau mày, “Sao tích điểm chỉ có ? Lần trước không phải là đã có rồi sao? Còn nữa, tại sao cái điểm nhân phẩm kia lại âm chứ?”
Nếu còn âm nữa thì bà đây không về được luôn đúng không?
[Tôi đã từng nhắc nhở ký chủ, không được thừa cơ trục lợi. Trong nhiệm vụ che giấu, Phượng Từ tuy đã làm Tiên đế nhưng chỉ làm đúng một ngày, như vậy chỉ được nhận định là hoàn thành nhiệm vụ, là điểm số thấp nhất. Còn về nhân phẩm, ký chủ thử nghĩ xem khi ở thế giới đó mình đã làm những gì, điểm vẫn còn là hời cho cô rồi đó.]
Thời Sênh: “…”
Nghĩ đến cảnh tượng đám người đó hoan hô vui sướng sau khi cô chết, trong lòng Thời Sênh bỗng thấy rất phức tạp.
Giờ thì hay rồi, lại nợ thêm nữa!
Bản cô nương thấy mình nên gắn với một hệ thống vai ác phản diện luôn cho rồi.
“Các ngươi có cho đổi Hệ thống không?” Đảm bảo một trăm phần trăm hoàn thành nhiệm vụ, đi lên đỉnh cao cuộc đời không còn là mơ nữa.
[Ký chủ đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.] Coi nó là gì chứ? Muốn đổi sao? Tưởng đổi được dễ lắm sao?
“Không đổi thì không đổi, sao mà hung dữ vậy chứ.” Thời Sênh cong môi, lại nhìn màn hình đến ngây người.
Hệ thống thực không thể hiểu nổi, tại sao ký chủ lại nghe ra được sự giận dữ từ trong những âm thanh điện tử của nó chứ?
[Bắt đầu truyền tống… ]
“Oh shit! Bây giờ đến cả giả bộ chào hỏi mi cũng lược bỏ luôn rồi đúng không? Tiếp theo đây có phải là…”
Thanh âm của Thời Sênh biến mất trong không gian hệ thống.
Lúc này hệ thống mới nghĩ ra một chuyện chính, nó còn chưa làm một cuộc kiểm tra toàn diện độ cho ký chủ.