Thời Sênh cho người tung tin tức của Doãn Bảo Bảo ra, tung cả chuyện những bài hát lúc trước cô ta viết cho An Thần đều là lấy trộm của người khác.
Cộng thêm đoạn video tự thú của Doãn Bảo Bảo.
Fan của Doãn Bảo Bảo không thể át được những lời chửi bới tới tấp.
Đội trưởng Hồng nhìn thấy đoạn video gần như đã chắc chắn % chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Thời Sênh.
Đoạn video đó phía cảnh sát chưa công bố, trừ người trong Cục thì không ai lấy được.
Nhưng biết thì biết, hắn cũng không làm gì được Thời Sênh.
Suy đoán không thể coi là bằng chứng được.
Điều này giống như bạn trơ mắt nhìn cô gϊếŧ người, nhưng bạn không có bằng chứng gì, nhìn thấy cũng chỉ như là ảo giác.
Nếu như để Thời Sênh tổng kết thì chính là một câu_Thích bộ dạng thiểu năng khi mày ngứa mắt tao lại không làm gì được tao.
Thời Sênh đã loại bỏ con nữ phụ Doãn Bảo Bảo, bây giờ chỉ còn lại phá CP.
[… Ký chủ, không cần cô đi phá CP đâu! Không cần đâu! Không cần! Không cần!] Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Ký chủ nhà ta rất thích đi phá CP là bệnh gì? Có thuốc chữa trị không?
Thời Sênh dường như nghe thấy âm thanh điện tử lạnh lẽo của Hệ thống trở nên chói tai.
“Nam nữ chính có thể bị phá CP thì gọi gì là tình yêu đích thực?” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.
Hệ thống tức phát khóc.
[vậy cô cảm thấy cô và Phượng Từ có là tình yêu đích thực không?]
“Mi có thể cho người phá chúng ta sao?”
[…] Hình như, đúng là không thể.
Mặc dù có khi Ký chủ đối xử rất tệ với Phượng Từ, nhưng đa số đều là suy nghĩ cho anh, vô cùng yêu thương, càng không nghi ngờ anh điều gì.
Cô muốn biết gì, hoặc là trực tiếp hỏi, hoặc là trực tiếp điều tra.
Phượng Từ thì càng không phải nói, % sợ vợ, Ký chủ bắt anh chết, anh cũng vui lòng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Ký chủ và anh cùng chết.
Mẹ nó đây là cặp đôi kỳ lạ gì thế?
Chủ nhân người mau đến đi, ở đây có biếи ŧɦái.
Không phải…
Câu hỏi vừa nãy nó hỏi, và câu trả lời của Ký chủ có phải cùng một chủ đề đâu?
…
Tống Mạt thân là nữ chính, lúc trước vẫn làm thư ký cho An Thần.
An Thần ra nước ngoài gấp quá không đem theo Tống Mạt.
Vì vậy, bây giờ Tống Mạt đang làm trợ lý cho một ca sĩ khác.
Thời Sênh nhìn thấy cô ta trong một buổi lễ trao giải.
Với tư cách là bạn gái chính thức của Hạ Linh, đương nhiên Thời Sênh có thể danh chính ngôn thuận tham dự.
Tống Mạt mặc một chiếc váy ngắn, đứng đằng sau gã ca sĩ đó, trên mặt nở nụ cười giả tạo.
Thời Sênh phát hiện mình không cần phải phá thì bầu không khí giữa Tống Mạt và gã ca sĩ đó cũng vô cùng ái muội.
“Có lạnh không?” Hạ Linh hơi cúi đầu nhìn Thời Sênh.
Vừa đi từ bên ngoài vào, cô hơi lạnh nhưng đứng bên trong một lát đã hết lạnh rồi.
Thời Sênh thu hồi ánh mắt lắc đầu: “Không lạnh.”
Hạ Linh chỉnh lại áo khoác trên bả vai cô, đồng hồ trên cổ tay khúc xạ ra những tia sáng óng ánh.
Vẻ mặt của người con trai rất chân thành, dịu dàng chỉnh áo khoác cho người con gái.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng đều cảm thấy ấm áp.
“Hạ Linh… là Hạ Linh…”
“Đó chính là Bộ Manh – bạn gái của Hạ Linh sao? Nhìn đáng yêu như vậy, sao lại đặt tên là Bộ Manh chứ?”
“Thì ra Hạ Linh thích kiểu con gái như thế.”
Sau khi rắc một đống thính, Hạ Linh dẫn Thời Sênh đi về phía chỗ ngồi.
Đến chỗ ngồi ban tổ chức sắp xếp, sắc mặt Hạ Linh đột nhiên trở nên u ám.
Thời Sênh nhìn theo ánh mắt của anh, lại nhìn thấy An Thần và Thôi Lương Dã.
Hai người đang nói chuyện to nhỏ với nhau, nhìn không khí có vẻ khá hòa hợp.
An Thần đã từ nước ngoài trở về?
Cũng phải.
Đã qua lâu như vậy rồi, An Thần còn không quay về, thị trường của anh ta sẽ bị những nhân tài mới xuất hiện chiếm mất.
Thôi Lương Dã nhìn thấy Hạ Linh trước, nói một tiếng với An Thần.
An Thần cũng quay ra nhìn.
Hắn chỉ khẽ gật đầu xem như là chào hỏi, cảm xúc trong con ngươi có chút phức tạp.
“Hạ Linh.” Thôi Lương Dã trực tiếp đứng dậy, “Chúng ta lại có thể ngồi cùng nhau rồi.”
Thời Sênh đánh giá Thôi Lương Dã.
Tên đàn ông này sẽ không phải là tên thiểu năng Mộ Bạch chứ?
Những chuyện Doãn Bảo Bảo đã làm không có chuyện nguyên nhân nhóm Thiểm Diệu tan rã lúc trước.
Thời Sênh có chút không đoán được, chi bằng rút kiếm ra chém thử xem sao?
Dù sao thì thằng cha Mộ Bạch kia đánh không lại sẽ tự sát ngay.
Quỳ gối trong chớp mắt.
Trong khi Thời Sênh đang suy nghĩ về khả năng của chuyện này thì Thôi Lương Dã đã đi đến: “Hạ Linh mỗi lần đi dự tiệc đều mang theo bạn gái nhỏ, đúng là làm chúng tôi ngưỡng mộ.
Lúc trước chúng tôi đều nói cậu là người thoát ế cuối cùng, không ngờ bây giờ cậu lại có người yêu sớm nhất.”
Thái độ của Thôi Lương Dã rất tự nhiên, Thời Sênh không nhìn ra điều gì trên mặt hắn.
Nhớ lại lần trước Mộ Bạch dùng thân thể của Hạ Thanh, trực tiếp dùng bộ dạng của nguyên chủ, chứng tỏ khi hắn không nắm chắc gặp mặt mình, có thể thu hồi cảm xúc của bản thân rất tốt.
Lẽ nào Thôi Lương Dã không phải là Mộ Bạch?
Hay là hắn thăng cấp rồi?
“Liên quan gì đến cậu.” Thái độ của Hạ Linh lạnh lẽo cứng rắn trước sau như một.
“Hạ Linh.” Thôi Lương Dã giống như có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi và An Thần đều không trách cậu, cậu cần gì phải…”
Ánh mắt Hạ Linh bỗng trở lên lạnh lẽo.
Không khí xung quanh giống như đông cứng lại, nếu không phải vướng Thời Sênh ở bên cạnh, bây giờ Hạ Linh rất muốn đánh người.
An Thần đột nhiên lên tiếng: “Lương Dã.
Cậu ta trước giờ sẽ không nhận sai, lúc trước như thế bây giờ vẫn như thế.
Cậu và cậu ta có cái gì để nói với nhau chứ.”
Khóe miệng Hạ Linh nhếch lên mang theo sự lạnh lẽo, từ đáy mắt anh phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đóng băng mọi người xung quanh.
Thôi Lương Dã hình như hơi khó xử, nhìn trái nhìn phải, không biết phải làm sao.
Những người xung quanh đều nhìn về phía này chờ xem kịch hay, chỉ chỉ chỏ chỏ vào bọn họ.
Nhóm nhạc Thiểm Diệu cực hot một thời lại cùng tụ hội ở một nơi sau hai năm tan rã, bầu không khí lại kỳ quái như vậy.
Xem ra chuyện được tiết lộ trên mạng lúc trước đều là thật.
Đúng là Hạ Linh đã phản bội nhóm Thiểm Diệu.
Lần này càng có nhiều người chỉ chỉ chỏ chỏ vào Hạ Linh, chỉ có điều do thân phận hạn chế, không tiện nói lời khó nghe.
“Chúng ta đi.” Hạ Linh kìm nén cơn nóng giận muốn tiến lên đánh người, kéo Thời Sênh chuẩn bị rời đi.
Sự kiện như vậy anh không hề muốn tham gia, còn không bằng anh và vợ anh ở nhà.
“Đi cái gì chứ?” Thời Sênh lôi anh lại, nháy nháy mắt nhìn anh, đợi bản cô nương ra oai cho anh xem.
Hạ Linh khẽ cau mày, anh không muốn ngồi cùng hai người này.
Hiển nhiên An Thần cũng nghĩ như vậy, đã gọi người của ban tổ chức đến đổi chỗ ngồi.
“Rất xin lỗi anh An, bây giờ không thể đổi chỗ…” Người của ban tổ chức bất đắc dĩ nói.
Chỗ ngồi đã được sắp xếp ổn thỏa từ lâu, bây giờ sao có thể nói đổi là đổi được chứ?
Thời Sênh quét mắt nhìn sắc mặt không tốt của An Thần, dẫn Hạ Linh đi đến hàng ghế đầu dành cho khách VIP.
Nhân viên ban tổ chức muốn chặn hai người lại, Thời Sênh nhìn về phía hàng ghế đầu, gọi một người đang ngồi ở đó: “Sư phụ.”
Một vị khách trung tuổi mặc com-lê ở hàng ghế khách VIP đang nhắm mắt dưỡng thần, từ từ mở mắt ra, nhìn về phía Thời Sênh.
Mặc dù cũng có chút đẹp trai, nhưng với vẻ mặt nghiêm khắc đó nhìn thế nào cũng khiến người ta có cảm giác giống như thầy giáo chủ nhiệm của trường học đến rồi.
“Đó là ai vậy?”
“Không biết, cùng đến với lão Nghiêm.”
“Vừa nãy Bộ Manh gọi ông ấy là gì? Sư phụ? Đây là quan hệ rối rắm gì vậy…”
Thầy chủ nhiệm… à không, ánh mắt nghiêm khắc của sư phụ nhìn chằm chằm Thời Sênh mấy giây, quay ra nói nhỏ với ông lão ngồi bên cạnh.
Người ở bên cạnh ông lão lập tức đích thân đi mời bọn họ qua đó.
Lần này, những người xung quanh không dám nói gì nữa.
Lão Nghiêm rất có tiếng nói trong giới, đắc tội với lão Nghiêm vậy thì đừng mong sống yên ổn.