Sau khi Thời Sênh cho Bùi Tiến tấm thẻ nâng đến cấp , cũng đều xuất hiện tình trạng nổ tung.
“Rác rưởi.
” Thời Sênh bĩu môi.
Một người chỉ có thể có tấm thẻ cùng cấp.
Thời Sênh có thể trải qua bấy nhiêu thế giới, đương nhiên không khờ khạo, nghĩ đến chuyện lúc trước liền hiểu được.
“Cô Dư, thẻ này…”
Thời Sênh xua tay không thèm để ý, hào khí nói rằng: “Tặng anh đấy.”
Tặng… tặng hắn?
Đây không phải củ cải, đây là thẻ đen nha!
Thẻ kỹ năng mà người khác cũng có thể dùng được!
Cô nói tặng là tặng à, củ cải hay sao?
Bùi Tiến bị chấn động mãi không hoàn hồn lại được.
Đợi hắn hoành hồn, đại gia Sênh đang ngồi xổm bên cạnh, tiếp tục cho thẻ đen ăn.
Bùi Tiến lướt qua số lượng thẻ đen cô lấy ra, ít nhất cũng phải có tới hai mươi mấy tấm.
Chắc chắn cô là người có thẻ đen nhiều nhất mà hắn từng gặp.
Bùi Tiến càng cảm thấy mình không nên đối đầu với cô, nhiều thẻ đen đã đành, còn xử lý nhiều Hắc Tinh Linh như thế, thực lực làm sao mà tệ được?
Mỗi cấp độ Thời Sênh đều để tới tấm thẻ, trò này cũng rất hay.
“Cô ta sao rồi? ” Thời Sênh thu lại đống thẻ đen, ánh mắt liếc nhìn Miêu Miêu ở trong lòng Bùi Tiến.
Nhìn khoảng , gì đó, gương mặt nhỏ nhắn, tóc vàng, rất lâu không được gội đầu nên nhìn hơi bẩn.
“Miêu Miêu dùng thẻ đen, cần nghỉ ngơi giờ.” Không biết Bùi Tiến không dám giấu hay là trả lời theo bản năng nữa.
Thời Sênh đứng dậy, nói một câu, “Kỹ năng trên thẻ của cô ta có phần khá trâu bò đấy.”
Trong lòng Bùi Tiến có chút khẩn trương, cô ấy nhiều thẻ đen như vậy rồi, liệu có cướp của Miêu Miêu không?
Nhưng rõ ràng là Bùi Tiến suy nghĩ nhiều, Thời Sênh nói xong liền, quay lưng đi mân mê tinh thể của Hắc Tinh Linh.
Bùi Tiến hoàn toàn không biết cô gái này đang suy nghĩ gì.
Trời tối dần, tiếng vỗ cánh của Hắc Tinh linh ở bên ngoài ngày càng nhiều.
Cả tòa nhà tối mịt, Bùi Tiến đổi tư thế giúp Miêu Miêu, người lúc nãy ngồi xổm bên cạnh thi thể của Hắc Tinh Linh ăn bánh quy giờ đã không thấy.
Hắn nhanh chóng nhìn chung quanh, tiếc là ánh sáng quá mờ nên chẳng nhìn thấy người đâu.
Trong lòng Bùi Tiến vẫn còn đề phòng Thời Sênh, dù sao thì thực lực cô rất lợi hại, gϊếŧ họ quả thật là dễ như trở bàn tay.
Trong khi Bùi Tiến đang tìm Thời Sênh, sau lưng chợt vang lên giọng nói: “Anh có đói không?”
Tóc gáy của Bùi Tiến dựng đứng.
Cô ta chạy ra sau từ khi nào?
Một túi bánh được ném từ trên xuống, Bùi Tiến quay đầu nhìn, cô đang đứng phía sau hắn giống như hồn ma vậy.
“Cô…” muốn gì?
Muốn đánh muốn gϊếŧ cứ thẳng thắn nói một câu.
Thời Sênh quay lưng, không biết lấy ở đâu ra cái ghế, ngồi xuống cười nhạo một câu, “Vừa mắt cô gái đó thôi, tôi mà muốn gϊếŧ các người thì đã ra tay lâu rồi.”
Bùi Tiến nghĩ cũng đúng.
Nhưng lý do này cũng thật kỳ lạ.
Hắn đưa tay sờ Miêu Miêu, hỏi thăm dò: “Cô biết Miêu Miêu?”
Đến thế giới này rồi hắn mới biết Miêu Miêu.
Cô là người mới.
Vì tuổi tác gần như em gái của hắn nên hắn mới quan tâm cô bé hơn một chút.
Thời Sênh không trả lời Bùi Tiến, vừa mắt thì cần gì lý do.
…
Bùi Tiến và Thời Sênh cùng đợi đến khi trời sáng, túi bánh đó hắn cũng chỉ ăn một miếng, mỗi thế giới đều có nơi phát thức ăn, có thể tìm ở một số vị trí.
Nhưng người có thể lấy được lại rất hiếm.
Nên những người có kinh nghiệm đều luôn tiết kiệm thức ăn, đề phòng khi đói.
Ở thế giới trước, hắn còn thấy có người ăn thịt người.
Trời sáng, có vài người tới gần, bọn người này rõ ràng là tới gϊếŧ Thời Sênh.
Bọn chúng đều ở gần đây, tối hôm qua không dám sang nên chỉ đành đợi tới sáng nay.
Câu thông báo tăng cấp chỉ có Thời Sênh nhìn thấy, người khác nhận được nhiệm vụ nhưng đều không biết giờ Thời Sênh đang ở cấp nào, người có kinh nghiệm sẽ không bao giờ ra tay mạo hiểm.
Những người ra tay trước đều là những người mới vào trò chơi, chưa biết quy tắc nhưng lại muốn tồn tại.
Thời Sênh ra tay giải quyết bọn người đó, Bùi Tiến biết ngay cô gái này không phải hạng vừa.
Hắn ôm Miêu Miêu theo sau cô, lúc này đi theo cô là an toàn nhất.
Thời Sênh cũng chưa phản đối.
Trong thời gian này có vài người đến gϊếŧ cô, Thời Sênh nhanh chóng giải quyết bọn họ.
Đến trưa, Thời Sênh tìm chỗ nghỉ ngơi, Bùi Tiến ôm Miêu Miêu ngồi kế bên.
Tính toán thời gian thì cũng tới lúc rồi.
Bùi Tiến đợi Miêu Miêu tỉnh dậy.
“Uhm…” Thiếu nữ trong vòng tay hắn phát ra một tiếng nhè nhẹ.
“Miêu Miêu.” Thần sắc Bùi Tiến hơi lo lắng, “Em tỉnh rồi?”
Cô bé tóc vàng từ từ mở mắt, đôi mắt long lanh xanh biếc như sắc trời, lông mi dài, trong đáy mắt vẫn còn đọng lại vẻ mê man nhìn rất dễ thương.
Tầm nhìn từ mơ hồ tới rõ ràng, sau đó cô bé nhìn thấy một khuôn mặt, “Đôi mắt này đẹp.”
Miêu Miêu sợ quá rụt người lại, ý thức hỗn loạn.
Cô nhìn Thời Sênh hơi sợ sệt, sao cô có cảm giác như là người này định móc mắt cô thế.
“Miêu Miêu, cô ấy là Dư Hạ, đừng sợ.” Bùi Tiến vỗ lưng Miêu Miêu, dìu cô bé ngồi dậy.
Miêu Miêu cẩn thận quan sát Thời Sênh, nhỏ tiếng chào, “Chào chị.”
Vẫn cứ cảm thấy chị ấy muốn móc mắt mình.
Thời Sênh ngồi kế bên, nụ cười làm người ta sợ hãi.
Lúc nãy cô cũng cười như vậy, Miêu Miêu nuốt nước bọt, cúi đầu không dám nhìn Thời Sênh.
“Hồ đại ca…” Miêu Miêu đột nhiêu quay đầu nhìn Bùi Tiến, “Hắn…”
Bùi Tiến thở dài, vỗ nhẹ đầu Miêu Miêu, “Đều là số mệnh.”
“Số mệnh? Anh tin à?” Tiếng cười giễu cợt ở kế bên truyền sang.
Lúc trước Bùi Tiến cũng không tin, xuất thân của hắn rất tốt, hết mực được nuông chiều.
Nhưng sau khi tới thế giới này rồi thì hắn lại tin.
Hắn nhìn cô gái kế bên, từ lần gặp đầu tiên, trên người cô toát ra đầy sự tự tin, trong đáy mắt chỉ có sóng yên gió lặng như không gì có thể khiến nó biến đổi cả.
Nhưng cô ta lại không giống loại người vô cảm, chỉ biết gϊếŧ chóc.
Cô biết cười, cũng biết giận, giống như người bình thường.
Thật ra, loại người như cô luôn tồn tại lâu nhất trong thế giới này.
Một khi mềm lòng thì sẽ bị người khác lợi dụng, làm hòn đá kê chân cho người khác sống, nhưng con người… sao lại không có nhược điểm chứ?
“Đều tại em không tốt.” Miêu Miêu còn nhỏ nên không hiểu câu chuyện của Thời Sênh và Bùi Tiến, chỉ biết khổ sở khóc lên.
Hồ đại ca chết rồi.
Bùi Tiến không còn muốn tìm hiểu Thời Sênh là người như thế nào, hắn gấp rút an ủi Miêu Miêu, “Miêu Miêu, em đã cố gắng rồi, không phải cuối cùng em đã cứu được anh sao? Đừng buồn, Hồ đại ca không trách em đâu.”
“Khóc cái gì.” Thời Sênh nghe người ta khóc là thấy phiền, “Hắn ta liều mạng để nhóc chạy đi là muốn nhóc sống sót.
Nhóc sống tốt là được rồi, khóc người ta cũng không thể quay về.”
Bùi Tiến ngạc nhiên nhìn Thời Sênh, chợt nghĩ, lúc đó, từ chỗ cô ở chắc có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra với họ.
“Em biết…” Miêu Miêu nghẹn lời.
Cô biết Hồ đại ca muốn cô sống sót.
Nhưng với năng lực của cô, cô không thể nào sống đến cuối cùng, Hồ đại ca mới có cơ hội ấy, thà rằng người chết là cô.