[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

chương 1021: 1021: chuyên gia phá án 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sao không thể chứ? Ở đây có viết là không cho tôi tới à?” Mặt Thời Sênh đầy vẻ quang minh chính đại.

Hà Tín nghiến răng nghiến lợi xoa mông, “Tôi không nói nhiều với cô, nếu đã đến rồi thì theo tôi vào đi.”

“Đội trưởng Hà, anh muốn mời tôi đi chơi giai bao à?”

Cơ thể Hà Tín lảo đảo, ho sặc sụa, “Khụ khụ khụ…”

Đúng là cái gì cô ấy cũng dám nói.

Mặt Thời Sênh vẫn đầy vẻ ‘Không ngờ đội trưởng Hà lại là người như vậy’.

Hà Tín trừng mắt nhìn cô, “Tần Vũ, cô là cảnh sát, đừng có tỏ ra lưu manh như vậy! Chú ý ngôn từ của cô một chút.”

Thời Sênh nhún vai, “Là lưu manh trong cảnh sát thôi.”

Hà Tín: “…” Rất muốn tìm chỗ nào đó bóp chết cô ấy.

Hà Tín quay lại, đè lửa giận xuống, hạ thấp giọng nói: “Có chút manh mối về người chết, nơi cuối cùng cô ta xuất hiện là ở đây.”

“Tra án à.” Thời Sênh không có hứng xua xua tay, “ Tôi không đi đâu.”

Nàng dâu nhà cô còn đang chờ cô về kia kìa.

Hà Tín túm cô lại, “Cô chủ Tần của tôi ơi, cô đã nói sẽ giúp tôi phá án R cơ mà!”

“Chẳng phải tôi đang điều tra đây sao?” Cô cũng có chơi đâu, đã hạ gục một chốt liên lạc của R rồi mà, còn gϊếŧ chết bao nhiêu người như thế nữa… À thôi được, ông ta có biết đâu.

Cuối cùng Thời Sênh vẫn đi vào trong cùng Hà Tín.

Hà Tín cũng thấy rất lạ về chuyện Thời Sênh đột ngột thay đổi ý kiến, lẽ nào tâm trạng cô ấy đang tốt?!

Nơi cuối cùng nạn nhân từng xuất hiện chính là nơi này.

Đương nhiên Hà Tín đã hỏi người phục vụ, nhưng lượng người tới đây rất đông, nếu không phải khách thường xuyên đến mà chỉ mới đến một lần, thì họ rất khó nhớ được.

Hỏi không dưới mười người phục vụ đều không có ai từng gặp nạn nhân.

“Thành thật xin lỗi, tôi thực sự không nhớ.” Phục vụ trả lại tấm ảnh cho Hà Tín, chỉ cho Hà Tín một hướng có triển vọng, “Các anh có thể đi hỏi Tiếu Tiếu, trí nhớ của cô ấy rất tốt, chỉ cần là người cô ấy từng gặp, chắc chắn cô ấy sẽ nhớ.”

“Tiếu Tiếu?”

Phục vụ nhìn quanh rồi chỉ một cô gái xinh xắn đứng ở quầy lễ tân, “Kia kìa, đó là Tiếu Tiếu.”

Hà Tín cất bức ảnh đi, đưa Thời Sênh đi tới quầy lễ tân.

“Tiếu Tiếu?”

Cô gái xinh xắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn, “Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?”

Trên ngực áo của họ có đeo biển tên, nên dù có bị một người xa lạ gọi tên, họ cũng không thấy kỳ lạ.

Hà Tín rút thẻ ngành của mình ra, “Tôi là cảnh sát.

Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô, có thể phiền cô bớt chút thời gian không?”

Tiếu Tiếu hơi ngớ người, nhìn chằm chằm thẻ ngành trong tay Hà Tín vài giây, khẽ gật đầu, “Được.”

Cô ta nói với người bên cạnh một tiếng rồi đưa Hà Tín đến nơi yên tĩnh hơn.

“Đồng chí cảnh sát muốn hỏi gì tôi ạ?” Người bình thường nhìn thấy cảnh sát đều rất căng thẳng, Tiếu Tiếu cũng không ngoại lệ.

Cô ta tỏ ra rất thận trọng, thấp thỏm, bất an.

“Cô đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi thăm một người thôi.” Hà Tín lấy tấm ảnh người chết ra, “Cô đã từng nhìn thấy người này chưa?”

Tiếu Tiếu nhìn Hà Tín rồi lại nhìn Thời Sênh đang đứng dựa bên cạnh như không có chuyện gì, ngập ngừng nhận lấy tấm ảnh.

Sắc mặt của người trong ảnh trắng bệch, mắt nhắm chặt, rõ ràng đã chết rồi.

Tay Tiếu Tiếu run lên một cái, “Tôi đã từng gặp cô ta.”

Hà Tín vội hỏi tiếp: “Là lúc nào? Ở đâu? Có ai đi cùng cô ta không?”

Hà Tín khẽ nhíu mày đáp, “Hẳn là ngày , hôm đó tôi chuẩn bị thay quần áo tan tầm, lúc đi qua toilet, tôi thấy cô ta đang tranh cãi gì đó với một người…”

“Cô có nhìn rõ người đó không?”

Tiếu Tiếu lắc đầu, “Lúc đó người kia đứng hẳn trong toilet, tôi chỉ nhìn thấy cô gái này, sau đó có người gọi tôi nên tôi vội đi luôn…”

Ở chỗ này của họ, đánh nhau cũng chỉ là chuyện nhỏ, đối với những phục vụ không có ô dù như họ, thì gặp mấy chuyện này căn bản đều tránh đi, đỡ bị mang vạ vào thân, mất cả việc.

Thời buổi bây giờ tìm việc cũng không dễ dàng gì, tìm việc lương cao lại càng khó.

“Là nam hay nữ?”

Tiếu Tiếu lắc đầu, lúc đó có người mở cửa phòng ra, tiếng nhạc truyền ra lấn át hết thứ âm thanh khác.

“Ở đây các cô có camera giám sát đúng không?” Hà Tín chỉ camera trên đỉnh đầu.

Tiếu Tiếu nhìn theo hướng ông ta chỉ, khẽ gật đầu, “Ở hành lang thì có, nhưng trong toilet thì không.”

“Đưa chúng tôi đi xem qua được không?”

Tiếu Tiếu hơi khó xử, “Chuyện này phải có sự đồng ý của giám đốc mới được.”

“Vậy cô đưa chúng tôi đi gặp giám đốc đi.”

Tiếu Tiếu đưa Hà Tín đi gặp giám đốc.

Giám đốc lại rất thoải mái, nhanh chóng đưa họ đi kiểm tra camera giám sát, nhưng trong camera giám sát lại không có tin tức gì hữu dụng cả.

Toilet là góc chết, mà từ toilet ra có một ngã rẽ, chỉ cần đi sát vào tường thì camera giám sát sẽ không quay tới được.

Ông ta chỉ nhìn thấy nạn nhân vội vàng chạy từ trong toilet ra, nhưng không thấy người nào khác.

“Nếu cô nhớ ra gì đó thì gọi điện thoại cho tôi nhé?” Hà Tín để lại số điện thoại cho Tiếu Tiếu, quay đầu mới phát hiện không thấy Thời Sênh đâu, “Cô có nhìn thấy đồng nghiệp của tôi đâu không?”

Tiếu Tiếu chỉ vào một căn phòng riêng ở xa xa, “Vừa rồi tôi nhìn thấy cô ấy đi vào trong đó.”

Hà Tín chạy tới cửa phòng, ông ta còn chưa kịp đẩy cửa, thì cửa phòng đã bị người ta kéo ra.

Thời Sênh và ông ta đối diện thẳng với nhau.

“Cô đang làm gì thế?” Hà Tín nhìn vào trong, trong phòng có hai người đang nằm, khóe môi ông giật giật, “Họ là ai?”

Hà Tín lách qua người Thời Sênh đi vào, kiểm tra hai người kia một lượt, xác định đều vẫn còn sống mới thở phào nhẹ nhõm, “Họ là ai? Sao cô đánh họ?”

“Họ theo dõi tôi, đánh họ thì đã sao? Tôi chỉ tự vệ thôi mà.” Thời Sênh buông cánh cửa ra, cửa tự động đóng lại, căn phòng rơi vào bóng tối.

“Theo dõi cô? Sao họ theo dõi cô? Họ là ai?” Cô làm gì sau lưng tôi!!!

“Ai mà biết được, tôi đắc tội nhiều người lắm.”

Hà Tín thiếu chút nữa tắc thở.

Đắc tội nhiều người lắm mà còn dám ngang nhiên đắc ý như vậy là sao?!

Có gì đáng khoe đâu chứ?!

Hà Tín bật đèn, nhấc một người lên, lắc lắc mãi hắn cũng không tỉnh, cuối cùng đành tát cho hắn mấy cái.

Thời Sênh: “…” Cô có nên nhắc Hà Tín đây là người của Cục An ninh Quốc gia không? Đánh người của Cục An ninh Quốc gia, anh còn muốn đứng trong ngành nữa không?!

Thôi kệ, coi như cô không biết đi.

Thời Sênh im lặng nhìn sang chỗ khác, chờ Hà Tín tát người kia tỉnh lại thì mặt người kia đã sưng vù lên rồi.

Hà Tín túm chặt cổ áo anh ta, “Các anh là ai?”

Người kia vẫn còn chút mơ màng, mặt đau rát, một lúc lâu sau mới từ từ tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện vừa bị đánh, anh ta vội nói: “Chúng tôi là người của Cục An ninh Quốc gia.”

“Cục An ninh Quốc gia?!” Hà Tín cao giọng, hừ lạnh, “Nói dối cũng không nói cho tử tế, sao người của Cục An ninh Quốc gia lại xuất hiện ở đây!”

“Chúng tôi thực sự là người của Cục An ninh Quốc gia, chúng tôi từng gặp cô Tần rồi mà.” Người kia nhìn về phía Thời Sênh.

Thời Sênh nghiêm mặt đáp, “Chưa từng gặp.”

Thành viên Cục An ninh Quốc gia: “…”

Hà Tín nghi hoặc nhìn về phía Thời Sênh, mặt Thời Sênh rất nghiêm túc, “Sao tôi có thể gặp người của Cục An ninh Quốc gia được chứ.”

Hà Tín nghĩ cũng thấy đúng, Cục An ninh Quốc gia VIP như thế, làm sao cô ấy từng gặp được.

“Xem ra tôi chỉ có thể mời các anh về đồn cảnh sát uống trà thôi.” Hà Tín kéo anh ta dậy, gọi điện thoại về đội để họ đưa người qua bắt người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio