Biếи ŧɦái cái gì chứ, cứ gϊếŧ chết là tốt nhất.
Thời Sênh giật cái túi lại, Tô Niệm Chi quát lên, “Để cái túi lại!”
Với thái độ vừa rồi của ngươi thì cứ nằm mơ đấy mà ông đây cho nhá!
Thời Sênh không thèm quan tâm tới hắn, Tô Niệm Chi đành phải chỉ bảo tiêu của mình, “A Ngộ, cướp cái túi về.
”
“Thiếu gia, tôi không đánh thắng được cô ấy.
” A Ngộ ăn ngay nói thật.
Đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng cỗ uy lực quỷ dị sau lưng lúc hắn chạy trốn khi trước.
“Cậu còn chưa đánh, sao biết không đánh được?”
“Thiếu gia…”
“Được rồi, được rồi…” Tô Niệm Chi khoát tay, hắn đột nhiên xông lên trước, bùm một tiếng, quỳ xuống ôm chân Thời Sênh: “Chị ơi em sai rồi, trả lại túi cho em đi.
”
A Ngộ lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, thiếu gia nhà hắn thật…
Ừm, nói thế nào nhỉ… Lúc thiếu gia không còn tiết tháo thì hắn cũng thấy sợ.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Buông ra!”
Tô Niệm Chi càng ôm chặt hơn, “Chị trả lại túi cho em, em sẽ bỏ ra, bằng không em chết cũng không buông.
”
“Vậy anh đi chết đi.
” Mẹ nó, biếи ŧɦái quả nhiên vẫn gϊếŧ là tốt nhất.
Thời Sênh còn chưa kịp móc kiếm, Tô Niệm Chi đã buông tay, lủi tới sau lưng A Ngộ.
WTF?
Sao bảo không buông tay?
Sao ngươi có thể hỗn đến tận vị trí BOSS phản diện vậy? Hối lộ tác giả à?
Lật bàn, có chuyện mờ ám!
“Ôn tiểu thư, cái túi kia cô cầm cũng vô dụng, có thể trả cho thiếu gia nhà tôi không?” A Ngộ lên tiếng thay Tô Niệm Chi.
Nếu túi không xuất hiện, hắn còn có thể lừa thiếu gia được, nói không chừng chẳng mấy chốc thiếu gia sẽ quên thôi.
Nhưng giờ nó lại tòi ra, thiếu gia nhà hắn mà không cầm được thì còn lâu mới chịu yên lặng.
Thời Sênh liếc nhìn A Ngộ một cái, nể tình cái bộ dáng đáng yêu của hắn, cô tạm thời buông tha ý định gϊếŧ chết tên biếи ŧɦái kia, ném cái túi sang.
“Cô thật sự là… người tốt.
” Dưới ánh nhìn hung tợn của Thời Sênh, Tô Niệm Chi vội vàng nuốt ba chữ “hồ ly tinh” vào bụng và thay bằng chữ “người”.
Tô Niệm Chi cầm lấy cái túi, phong cách lập tức biến thành một học bá nghiêm túc.
Hắn lấy các loại đạo cụ ở trong bao ra, đặt ở bên cạnh cái xác, sau đó bắt đầu cắt quần áo của thi thể với vẻ mặt bình thản.
Thời Sênh nhìn hắn cắt thi thể không khác gì cắt đậu hũ.
Kỹ thuật cao siêu ấy không thể nào thành thục được nếu không thực hành ít nhất mấy năm, vậy rốt cuộc hắn đã mổ bao nhiêu cái xác vậy?
“Thiếu gia vì để có thể tùy thời giải phẫu xác chết mà đã đi học về pháp y.
” A Ngộ không biết tới đứng cạnh Thời Sênh từ lúc nào.
Thời Sênh cắn hạt dưa, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó bị khuyên bỏ cuộc.
”
“Vì sao?” Có học trò thế này chẳng phải tốt quá còn gì?
A Ngộ liếc nhìn thiếu gia nhà mình một cái, “Thiếu gia lấy cả xác chết thực hành của người khác để giải phẫu, xác chết không đủ dùng.
”
Thời Sênh: “…” Giải phẫu cả thi thể thực hành của các học viên khác nữa, tốt lắm, đúng là biếи ŧɦái của biếи ŧɦái rồi.
Khả năng ta gặp một tên có phong cách biếи ŧɦái rồi
“Hắn có từng gϊếŧ người chưa?”
“Chưa.
”
Thời Sênh ngạc nhiên, “Biếи ŧɦái như thế mà lại chưa gϊếŧ người à?”
Dựa theo quy luật của biếи ŧɦái, chẳng phải khi những gì đang có không thỏa mãn được nữa, hắn sẽ lựa chọn ra tay với cả người sống còn gì?
“Thiếu gia không có hứng thú với người sống.
”
“Cho nên phải gϊếŧ chết trước đó!” Gϊếŧ chết rồi không phải là người chết à?
“Thiếu gia ngại phiền…
Lý do này…
Bản cô nương đây không đỡ nổi nữa rồi.
Không biết người của cục cảnh sát biết tên biếи ŧɦái này không gϊếŧ người chỉ vì cảm thấy phiền toái thì sẽ làm gì để cảm tạ hắn đây?
“Anh nói cái này với tôi làm gì?” Thời Sênh nhìn A Ngộ kỳ quái.
Không có chuyện không ân cần, không phải ăn trộm thì cũng là ăn cắp.
Những lời này cô đã thuộc làu làu rồi.
Không ai cũng như cô, nhàm chán nên mới bày ra chuyện để làm.
“Thiếu gia làm lâu lắm, chờ rất chán.
” Cho nên buôn chuyện một tí về thiếu gia nhà hắn thì có gì không đúng chứ?
Buôn chuyện về thiếu gia nhà mình, làm tốt lắm.
…
A Ngộ nói thiếu gia nhà hắn làm rất lâu quả nhiên không nói dối.
Thời Sênh chống cằm, cắn hạt dưa đến mỏi cả miệng.
Cô nhìn A Ngộ hỏi tiếp: “Hắn còn làm bao lâu nữa?”
“Không biết.
”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, người bảo tiêu của tên biếи ŧɦái này cũng thật hay ho.
Cô ném đống vỏ hạt dưa xuống đất, đứng lên đi về phía Tô Niệm Chi.
Lúc tới gần, cô đột nhiên rút thiết kiếm ra, đâm xuống đúng vị trí trái tim của xác chết.
Tô Niệm Chi: “…”
A Ngộ: “…”
Thời Sênh bình tĩnh rút kiếm về, trên mũi kiếm bám một chút chất lỏng màu đen, sau đó chúng nhanh chóng lan tràn lên trên.
Đôi mắt Tô Niệm Chi trừng lên, “Đừng động đậy.
”
Thời Sênh vẩy thiết kiếm một cái, chất lỏng màu đen lập tức chui vào trong tường, trong nháy mắt đã ngấm vào trong, không thấy đâu nữa.
Tô Niệm Chi trợn tròn mắt, “Cô, cô…”
“Làm sao?” Thời Sênh hung dữ trừng mắt với hắn.
Tô Niệm Chi rụt cổ lại, “Không… Không có gì…”
Hắn xem xét thi thể, nhanh chóng lấy một cái bình thủy tinh đặt trên đất lên, bắt đầu mân mê vị trí trái tim.
Bên trong còn một đám chất lỏng màu đen nữa.
“Thiếu gia!” A Ngộ đột nhiên xông lên trước, giữ lấy tay hắn.
Hắn lại dám giơ tay ra định sờ, thứ này có thể sờ vào được à?
A Ngộ thót tim, chỉ cần một phút rời mắt khỏi thiếu gia nhà mình thì kiểu gì thiếu gia cũng sẽ làm chuyện gì đó ngu xuẩn.
Tô Niệm Chi ngượng ngùng rụt tay về, dùng một dụng cụ khác xúc chất lỏng rót vào trong bình thủy tinh.
Chất lỏng chạy trong bình, Tô Niệm Chi lấy đèn pin có cường độ ánh sáng mạnh chiếu lên rồi dùng kính lúp soi.
“A Ngộ, cậu mau qua xem này.
” Tô Niệm Chi đưa kính lúp cho A Ngộ, “Chúng thật đáng yêu.
”
Dưới kính lúp, hóa ra chất lỏng màu đen này là vô số những con sâu cực kỳ nhỏ bé, cả người màu đen, hình tròn.
A Ngộ không dám gật đầu, thứ này mà có thể nói là đáng yêu à?
Đáng yêu cái lông ấy!
A Ngộ vội vàng che nó lại, sau đó lấy ra một cái nắp cao su, bịt kín cái bình.
“A Ngộ, cậu làm thế chúng sẽ ngạt thở đấy!” Tô Niệm Chi ngăn A Ngộ lại.
“Thiếu gia, tôi chỉ suy nghĩ cho an toàn của ngài thôi, cho dù chết thì ngài cũng có xác của chúng rồi.
” A Ngộ nghiêm trang nói.
Tô Niệm Chi nghĩ nghĩ, hình như cũng cảm thấy A Ngộ nói đúng nên không ngăn hắn nữa.
Thời Sênh: “…” Nhóm hai tên biếи ŧɦái này có mờ ám, ông đây không chơi cùng bọn hắn nữa.
Thời Sênh mang theo kiếm xoay người rời đi.
“Ôn tiểu thư, cô đi đâu thế?”
“Gϊếŧ người.
”
“Thi thể có thể cho tôi không?” Tô Niệm Chi đột nhiên đuổi theo, gương mặt đầy vẻ chờ mong.
“Cho anh làm cái gì? Làm cơm ăn à?” Hắn thích thi thể tới mức nào vậy, sau này cứ cưới một cái xác về là được.
“Thịt người ăn ngon mà.
”
“…” Thời Sênh rùng mình, “Anh ăn rồi à?”
“Không.
” Tô Niệm Chi lắc đầu, “Sao tôi có thể ăn cái thứ ấy.
”
“Vậy sao anh biết ăn ngon.
” Dọa chết bản cô nương.
“Trực giác.
” Tô Niệm Chi phun ra hai chữ, “Rốt cuộc là cô có thể cho tôi xác chết được không?”
“Thiếu gia…” A Ngộ nhìn một đống hỗn độn trên đất, lại nhìn theo Thời Sênh và Tô Niệm Chi, rất nhanh nhét tất cả lại vào trong bao rồi vội vàng đuổi theo.