Chẳng những vật tư của họ không đủ, mà vật tư của đám người Bùi Diệp cũng không còn nhiều, giờ Diệp Dao còn hôn mê chưa tỉnh, bọn họ phải ra ngoài trước.
Nơi này quá cổ quái.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy quả trứng lăn lung tung trên đất, nhưng giờ trứng vỡ, lại chẳng nhìn thấy thứ gì ở bên trong.
Hoặc nói, thứ trong đó đã chạy…
Thứ gì ở bên trong?
Những thứ cổ quái, đáng ngạc nhiên vốn dĩ đã nhiều, giờ lại có thêm một quả nữa khiến cho da đầu người ta càng run lên.
Bọn họ cũng không phải người mới trong nghề, nhưng một ngôi mộ kỳ quái thế này, quả thực là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.
Gần như % mọi người đồng ý đi ra ngoài, còn % không tỏ thái độ gì.
“Lão đại, cần phải đưa Diệp Dao tới bệnh viện.” Bàng Kha nhắc nhở Bùi Diệp.
Bùi Diệp nhìn về phía Diệp Dao vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trầm tư trong chốc lát rồi hạ lệnh, “Nghỉ ngơi để lấy lại sức một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.”
Mọi người thở phào một hơi, bọn họ chỉ sợ Bùi Diệp không đồng ý.
Người bên này còn dễ thu phục, nhưng A Ngộ ở bên kia lại gặp phải khó khăn.
Tô Niệm Chi ồn ào rất không vui, “Chúng ta có thể đào trứng ra đã rồi đi cũng được.”
Thời Sênh ung dung nhàn nhã chen vào, “Tính theo trình độ sụp đổ, dựa vào một mình anh ta, đến khi đào ra được cái quan tài kia thì các anh cũng treo luôn.”
“Không phải còn có cô à?” Tô Niệm Chi nhìn Thời Sênh với vẻ chờ mong.
Thời Sênh ha ha cười lạnh, đưa bàn tay của mình ra, “Anh nhìn hai bàn tay này của tôi giống như tới đây đào đất cho anh à?”
Biếи ŧɦái còn muốn chỉ huy bản cô nương đây, thật đáng sợ.
“Cô có thanh kiếm kia mà.” Tô Niệm Chi cực kỳ mong chờ.
“Anh cũng nói đó là kiếm, đâu phải thứ để đào bới.” Thời Sênh dừng lại, liếc mắt cười một cách cợt nhả, “Hơn nữa, tại sao tôi phải giúp anh chứ?”
“Chúng ta là bạn bè mà.” Tô Niệm Chi cao giọng, “Bạn bè chẳng phải là nên giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn sao? Chúng ta còn cùng nhau chơi game, cắn hạt dưa.”
Bạn bè?
Ai làm bạn bè với biếи ŧɦái chứ?
Lúc đầu chính anh còn gọi ông đây là hồ ly tinh, tưởng ông đây không nhớ hả?
Thời Sênh đầy vẻ ác ý đáp lại: “Hiện tại ngủ còn không phải đền, đừng nói là chuyện sống chết trước mắt nhé!”
Tô Niệm Chi há miệng thở dốc, chẳng nói được câu nào, hắn nhìn Thời Sênh một hồi lâu, “Nếu thế thì thôi vậy.”
Lúc hắn nói xong những lời này, thân thể đột nhiên hạ xuống, đưa tay ôm lấy đùi Thời Sênh: “Chị ơi, xin chị hãy giúp thằng em một chút.
Chị lợi hại nhất, thằng em sùng bái chị nhất trên đời…”
Bè đáng của nam chính đang vây xem: “…” Wtf?
Đây là thánh lật mặt à?
A Ngộ không đành lòng nhìn thẳng nên quay đi chỗ khác, nhích dần tới chỗ Tô Niệm Chi, chuẩn bị làm chuyện hắn muốn làm nhất đó là đánh ngất thiếu gia.
“Ông nội nhà anh, buông ngay ra.”
“Không buông, cô không giúp tôi thì tôi không buông.”
“Mẹ!” Thời Sênh bực bội chửi thề một tiếng, cầm lấy thiết kiếm bên cạnh.
Cảm nhận được nguy hiểm, Tô Niệm Chi lập tức buông tay ra, “Tiểu Bắc, cô hung dữ như thế thì sẽ không ai yêu đâu.”
Thời Sênh trừng mắt, “Liên quan rắm gì tới anh, còn dám ôm đùi ông, ông chẻ anh ra.”
Tô Niệm Chi thì thầm một câu, “Không phải sinh ra cái đùi là để người ôm sao?”
A Ngộ: “…” Thiếu gia, ngài ôm đùi thì có thể khiêm tốn tí được không, tiết tháo đều mất hết rồi, tốt nhất cứ đánh ngất đi thì hơn.
A Ngộ đi tới phía sau Tô Niệm Chi, tay vừa giơ lên, Tô Niệm Chi đã quay đầu: “A Ngộ! Ta muốn quả trứng còn lại kia.”
A Ngộ nhắm mắt, nhanh chóng hạ tay xuống, cả thế giới liền trở nên tĩnh lặng.
“Ra tay đẹp lắm!” Thời Sênh dựng ngón tay cái với A Ngộ.
A Ngộ cảm thấy cõi lòng sắp hỏng tới nơi rồi, nếu không phải cô giật dây thiếu gia, tôi phải đánh ngất ngài ấy sao?
Thiếu gia tỉnh lại sẽ tiếp tục ầm ĩ, cứ để thiếu gia ngủ lâu thêm một chút thì tốt hơn.
…
Bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài nhưng Thời Sênh thì không, cô còn cần phải đi làm nhiệm vụ phụ tuyến kia của mình.
Cho nên Thời Sênh không đi cùng họ.
A Ngộ hiểu có lẽ tách Tô Niệm Chi ra khỏi Thời Sênh sẽ tốt hơn.
Thiếu gia vốn đã khó hầu hạ, giờ ở chung với cô gái này còn khó hầu hạ hơn.
Thời Sênh chờ mọi người rời đi, đứng yên trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi về phía đống phế tích.
Thời Sênh cắm thiết kiếm xuống, “Đào cái quan tài kia ra.”
Thiết kiếm: “…”
Được rồi, giờ nó còn phải kiêm cả chức móc đất nữa? Về sau có phải sẽ phải đi xây nhà luôn không?
Tức giận nha!
Vì sao sẽ gặp phải một chủ nhân như thế này chứ?
Thiết kiếm buồn bực hủy căn phòng thêm một lần nữa, cỗ quan tài kia lộ ra, bị nhiều tảng đá đè lên như thế mà quan tài vẫn còn nguyên vẹn.
Thời Sênh chém bay nắp quan tài, để lộ ra quan tài trong suốt ở bên trong.
Thời Sênh cầm kiếm gõ quan tài mấy cái, cái thứ này làm bằng gì…
Giống thủy tinh nhưng sờ lên lại cảm thấy tuyệt đối không phải thủy tinh… càng giống ngọc hơn.
Nhưng có loại ngọc nào trong suốt ư?
Thời Sênh đi vòng quanh quan tài xem trong chốc lát, bên trên quan tài không có gì, bên trong cũng chỉ có quả trứng kia… Thời Sênh dừng lại, giơ cao thiết kiếm chém xuống quan tài.
Thiết kiếm lập tức chém quan tài thành hai nửa, đồng thời quả trứng trong đó cũng bị chém hỏng luôn.
Một mùi tanh tưởi xộc vào mũi, Thời Sênh lui lại vài bước, nhíu mày khó chịu, cái thứ quỷ gì đây? Hết hạn sử dụng à?
Một chất lỏng màu đen chảy ra từ trong quả trứng, dính nhớt và tanh hôi, trên vỏ trứng cũng dính đầy thứ nước màu đen này, khác hoàn toàn với đống vỏ trứng khô bóng mà Tô Niệm Chi đào lên lúc trước.
Chắc chắn là quả trứng kia không quá thời hạn.
Thời Sênh gật gù tự nhận định như thế rồi lại từ trong đống đổ nát đi ra ngoài.
[…] Ký chủ, cô cứ thế đi luôn à? Cô mất nhiều sức như thế để đào cái quan tài ra chỉ là muốn chém vỡ quả trứng đó thôi sao?
“Nếu không thì sao chứ?” Dựa theo cốt truyện thông thường, trứng này vừa nhìn đã biết có điều cổ quái, không hủy diệt nó thì còn muốn làm gì?
[…] Có vấn đề.
Thời Sênh rời khỏi mộ thất này, tiếp tục tiến lên phía trước.
Càng đi về đằng trước càng phát hiện ra nhiều mộ thất hơn, bên trong cũng có bích họa, nội dung bích họa không khác mộ thất đầu tiên là mấy.
Cũng có cái không giống, bên trên khắc thứ gì đó giống như những hoa văn khắc trên bia đá trong đống tài liệu của Tô Niệm Chi.
Dù sao nhìn cũng chẳng hiểu gì.
Nhưng có thể kết luận một điều, tấm bia đá và mộ này có liên quan với nhau.
“Chít chít…”
Tiếng khỉ kêu kéo suy nghĩ đang tán loạn của Thời Sênh trở về.
Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, tiếng khỉ kêu cực kỳ chói tai, giống như đang bị thứ gì đó tấn công, sợ hãi thảm thiết.
Thời Sênh đi tới phía vách tường đó.
Tiếng khỉ kêu cao vút lên, sau đó liền khôi phục bình tĩnh, không gian lại yên ắng trở lại.
Thời gian trôi qua không một tiếng động.
“Rầm!”
Âm thanh đột ngột làm Thời Sênh sợ tới mức tay cũng run lên.
Cô lùi về sau mấy bước, dọa chết bản cô nương rồi.
[…] Phiền cô bày ra biểu tình sợ hãi chút đi, với cái vẻ mặt chẳng sao cả thế kia mà lại nói mình bị dọa, quá xấu hổ.
Hệ thống mắng chửi như thường ngày, nhưng lại quái dị khi thấy Thời Sênh không thèm để ý tới nó.
Đúng lúc Hệ thống đang nghi ngờ ký chủ có âm mưu, Thời Sênh đột nhiên móc thiết kiếm ra, bổ xuống bức tường.
Bước tường đổ sụp xuống, bên kia tối đen, không có thanh âm nào.
Thời Sênh chiếu đèn pin về phía đó, có thể nhìn thấy mấy cái bóng đen mơ hồ, xung quanh trống trải, đèn pin không thể soi sáng toàn bộ được.
Thời Sênh chiếu đèn lên vật thể màu đen kia, không khác con khỉ đã từng gặp lúc trước lắm, da lông trên người không biết bị thứ gì cắn xé mà đầy vết lồi lõm.