Ông bà Bắc muốn ly hôn, chuyện này nháo đến vô cùng ầm ĩ.
Thời Sênh nhân lúc cháy nhà đi hôi của, à không, phải nói là thừa nước đục thả câu, đẩy Bắc thị lên đầu sóng gió. Bây giờ những kẻ không muốn chú ý tới Bắc thị cũng bắt đầu xuống tay từ những chỗ không quan trọng.
Tường nghiêng thì cả đám người đẩy, bây giờ không tranh thủ mà cắn một miếng, đợi thêm một hồi nữa e rằng cơm thừa canh cặn cũng chẳng có mà ăn.
Chỗ Thời Sênh chỉ phụ trách cung cấp các tài liệu về Bắc thị, cũng không hề động thủ trực tiếp. Không có chút xung đột về lợi ích, đám người kia đương nhiên càng dễ dàng tin tưởng.
“Bà chủ, cách này của cô có chút hiểm độc.” Tổng tài đã nhận xét như vậy
Đây là cạnh tranh thương nghiệp rất không chính đáng.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, cách này hiệu quả vô cùng.
Một miếng thịt béo, đám chim ưng trên trời ai mà chẳng thèm khát một miếng. Trước đây không hạ thủ là bởi vì bên cạnh thịt béo còn có sư tử hung mãnh, nhưng bây giờ sư tử hung mãnh đã bị dụ đi rồi, chim ưng không hạ cánh thì có mà bị điên.
“Chỉ cần đạt được mục đích thì quá trình như thế nào cũng không quan trọng đối với tôi, kết quả như tôi mong muốn là được.”
Pháp luật, trò vui này, nói thì cao sang, nhưng thực tế chỉ để đối phó với người thường. Còn đám người thuộc tầng lớp thượng lưu này, ai mà chẳng lách luật chứ?
“Khi nào bà chủ ra nước ngoài?”
“Vài ngày tới, anh dứt điểm Bắc thị và để mắt Cao An Lãng là được.”
Giao xong xuôi công việc, quả nhiên, vài ngày sau, Thời Sênh ra nước ngoài thật.
…
Kỷ Tiểu Ngư luôn luôn tìm mọi cơ hội để có thể tiếp cận Thời Sênh, nhưng cô ta không nghĩ rằng Thời Sênh lại ra nước ngoài.
Trước đây khi còn ở trường, cô luôn tỏ ra rất bình thường, hoàn toàn không có ý định muốn ra nước ngoài, sao có thể nói đi là đi luôn được chứ?
Lúc Cao An Lãng gọi Kỷ Tiểu Ngư tới, Kỷ Tiểu Ngư còn đang hốt hoảng.
“Kỷ Tiểu Ngư, người đâu?” Băng bó trên người Cao An Lãng còn chưa tháo xuống hết, trên cánh tay và chân vẫn còn.
“Đi nước ngoài rồi.” Kỷ Tiểu Ngư ấp úng trả lời.
“Nước ngoài? Kỷ Tiểu Ngư, tôi thấy từ đấu đến cuối là cô đang nói dối đúng không?” Cao An Lãng tức giận hét lớn.
Kỷ Tiểu Ngư nói hắn trở thành như vậy là do Bắc Chỉ, cho nên hắn yêu cầu Kỷ Tiểu Ngư lừa Bắc Chỉ tới.
Nhưng giờ thì sao?
Mấy ngày trôi qua rồi, Kỷ Tiểu Ngư không đem được người đến, mà ngược lại người ta lại ra nước ngoài rồi.
Thêm nữa, hắn còn tìm Tưởng Na Na, kết quả là bị video của Tưởng Na Na dọa cho sợ hãi suýt ngất, lúc này Cao An Lãng như đang ở bên bờ vực của bạo nộ.
“Tôi không có, thực sự là cô ta, Tưởng Na Na vừa quay về đã tìm cô ta, lúc đó cũng có rất nhiều người nhìn thấy.” Kỷ Tiểu Ngư vội vàng giải thích tất cả.
Cao An Lãng vẫy vẫy tay, “Không cần nói nữa, giờ cô ta cũng ra nước ngoài rồi, hơn nữa cô cũng nói rồi, cô ta có quan hệ với Phó Khâm. Đừng nói không có chứng cứ, dù có chứng cứ thì tôi cũng không chắc sẽ có thể làm gì cô ta.”
Kỷ Tiểu Ngư nghe mấy câu này cảm giác có gì đó không đúng, quả nhiên một giây sau.
“Nếu đã không tìm thấy người, vậy thì Kỷ Tiểu Ngư, tôi sẽ chỉ đành trút tức giận lên cô thôi.”
Người đứng bên cạnh lập tức tiến lên trước giữ chặt Kỷ Tiểu Ngư.
“Cao An Lãng, anh định làm gì?”
“Làm gì á?” Cao An Lãng cười vô cùng gian manh, xảo quyệt, “Đương nhiên là để cô nếm thử thứ gọi là sống không bằng chết.”
“Đừng mà.” Kỷ Tiểu Ngư nghĩ tới chuyện lần trước, mặt mũi trắng bệch, “Anh An Lãng, đừng làm như vậy, cái gì em cũng nghe theo anh.”
“Vài phần sắc đẹp quyến rũ của cô, bản thiếu gia đây không thèm.” Cao An Lãng cười chế nhạo, ý nói mấy người kia cứ tiếp tục.
Kỷ Tiểu Ngư bị đám người của Cao An Lãng giày vò một hồi lâu, lúc xong việc, trên người dường như không còn chỗ da nào nguyên vẹn, không chỉ có vậy, cô ta còn bị đám người này quay phim chụp ảnh.
“Kỷ Tiểu Ngư, sau này lúc nào tôi gọi thì phải đến ngay, hiểu rõ chưa? Nếu như cô dám phản kháng… thì những video này sẽ được đăng tải lên mạng, trong một giờ đồng hồ để có thể khiến cô nổi danh nam bắc.”
Giọng uy hiếp của Cao An Lãng văng vẳng bên tai Kỷ Tiểu Ngư, cô ta cũng không biết mình về nhà như thế nào.
Lúc trở về nhà, cô ta giam mình trong phòng tắm rất lâu, cô ta chà xát cơ thể đến mức chảy cả máu nhưng vẫn không dừng lại.
Gần đây ông Kỷ đều không về nhà, mà cho dù có về thì trên người cũng nồng nặc mùi rượu và phụ nữ.
Đâu có thời gian, tâm tư mà quan tâm đến Kỷ Tiểu Ngư.
Kỷ Tiểu Ngư ôm gối cúi đầu khóc một mình trong phòng tắm.
Tại sao vậy?
Tại sao lại như vậy?
Cô ta không can tâm…
…
Ba năm sau…
Một cô gái kéo theo chiếc va li, đứng giữa sân bay đông đúc người qua người lại, ánh mắt nhắm tới người thiếu niên đứng sau một đám người.
“Anh chưa ăn gì hả?” Cô gái dường như có chút không kiên nhẫn, quát lên một câu.
Chàng trai mỉm cười gật đầu, rồi vội vàng bước vài bước tới trước mặt người con gái ấy, nhẹ nhàng nói: “Anh chưa, buổi sáng em chưa chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Môi cô gái hơi run lên, rồi mím chặt môi: “Anh coi tôi là bảo mẫu của anh đúng không, Phó Khâm?”
Phó Khâm lắc đầu, và nói một cách rất chân thanh, “Chúng ta đã đính hôn rồi, em là vị hôn thê của anh.”
Thời Sênh đau dạ dày.
Đây là cô bị Hệ thống bức có được không?
Ra nước ngoài năm, cô bị Hệ thống bức làm tới nhiệm vụ tuần hoàn thứ .
Đến nhiệm vụ thứ thì là đính hôn với Phó Khâm.
Nhiệm vụ này không hoàn thành không được, không biết phía sau có phải sinh em bé với Phó Khâm không nữa?
“Nếu Ký chủ muốn, Hệ thống sẽ thêm nhiệm vụ này cho ký chủ.” Hệ thống lâu lắm rồi không xuất hiện đột nhiên chứng minh sự tồn tại của mình.
Cút!
Ai muốn sinh con với tên tâm thần Phó Khâm này chứ?
“Người đón chúng ta đâu?” Thời Sênh kéo hành lý rời khỏi sân bay, nhìn thấy dòng xe tấp nập đên ngoài nhưng lại không nhìn thấy đám vệ sĩ đã về nước trước hai người.
Phó Khâm làm vẻ vô tội, ngây thơ con gà mái tơ nhắc nhở, “Em không gọi điện thoại à?”
“Không phải tôi bảo anh gọi rồi sao?” Trước khi xuất phát, cô có nói đi nói lại với hắn mấy lần rồi.
“Anh không nhớ số.” Phó Khâm tiếp tục giữ vẻ mặt vô tội.
Thời Sênh, “…”
Giỏi lắm!
Tên khốn Phó Khâm này.
Gọi xe ở sân bay thì không khó, nhưng Phó Khâm do dự cái này do dự cái kia, tài xế xấu quá không đi, xe cũ quá cũng không đi, mùi xe không ổn cũng không đi, bày biện trên xe không đẹp cũng không đi.
Sang cái xe thứ .
Thời Sênh tự mình leo lên xe và vứt lại một câu: “Anh thích lên thì lên, không lên thì đứng đó mà đợi.”
Phó Khâm nhíu mày khó chịu, không quá xấu, cũng tạm được, cuối cùng cũng phải chầm chậm ngồi lên xe.
“Ngự Cảnh Học Phủ.” Thời Sênh nói tên một địa điểm.
Ngự Cảnh Học Phủ chính là khu đất mà Thời Sênh mua lúc trước, trước khi cô về đã nhờ mấy người ở công ty quét dọn, bây giờ có thể đến đó ở luôn rồi.
Phó Khâm xách va li vào trong, nhìn thấy căn nhà, miệng không ngớt đả kích, “Màu sắc căn phòng hơi tối, phải đổi. Nội thất quá tệ, đổi. Thảm không đẹp không thích, đổi. Bộ đồ trà không đẹp…”
“Phó Khâm, anh đang vạch lá tìm sâu đấy à? Anh có tin tôi tống cổ ra khỏi nhà không?” Thời Sênh lớn giọng uy hiếp.
Phó Khâm vội bịt miệng, “Vậy anh ở tạm vậy.”
“Không khiến anh phải ở tạm ở đây, tôi đã gửi tin cho quản gia nhà anh rồi, một lát nữa họ sẽ đến đón anh.”
Ở cùng với tên tiểu tử này ba năm, cô chịu đựng đủ lắm rồi.
Cái con người mà ăn cơm cũng phải chọn bát thì ai mà phục vụ nổi chứ.
Phó Khâm vừa nghe vậy lập tức đi vào trong và đóng cửa lại, còn ngoan ngoãn chuyển hành lý vào trong phòng ngủ, rồi lần lượt lấy từng cái áo cái quần của Thời Sênh treo vào trong tủ đồ.
Nhân tiện treo cả quần áo của mình chung vào đó.
Lúc Thời Sênh bước vào phòng ngủ, thì Phó Khâm đã trải giường xong, đang ngồi bắt chéo chân chơi điện tử.
Cô nhìn tủ quần áo mà mặt biến sắc.
Tên tiểu tử này định ở đây thật sao?
Thật đáng ghét.
Một lúc nữa nhất định phải đuổi hắn đi.
Thởi Sênh thay một bộ quần áo rồi nói với Phó Khâm, “Tôi muốn ra ngoài mua ít đồ.”
Phó Khâm đặt chiếc máy tính xuống, từ trên giường trượt xuống, đi theo sau Thời Sênh.
“Anh định làm gì thế?” Thỏi Sênh chau mày, “Ở nhà đợi tôi về.”
Phó Khâm không nói câu nào, nhắm mắt đi theo, rõ ràng là không muốn nghe theo lời của Thời Sênh.
Thời Sênh không kiên nhẫn trợn mắt, sau đó quay lại phòng ngủ, cầm lấy một cái áo khoác ném cho hắn: “Mặc vào, thời tiết bên ngoài thay đổi.”
Phó Khâm ngoan ngoãn mặc đồ rồi cùng Thời Sênh đi siêu thị ở bên ngoài tiểu khu đó.
…
“Cái này không cần.”
“Cái này không cần.”
“Cái này cũng không cần.”
Thời Sênh giật giật khóe miệng, tên tiểu tử này đi siêu thị chẳng phải chỉ để chỉ trích, soi mói sao?
Thời Sênh lấy một loạt những thứ mà Phó Khâm nói không cần đặt vào xe hàng.
Anh không cần đúng không?
Nhưng bản cô nương lại cần?
Phó Khâm nhìn theo động tác của Thời Sênh, sau đó nhân lúc cô không chú ý liền lấy mấy đồ đó đặt lại chỗ cũ.
Rồi lại nhẹ nhàng lấy những thứ mình cần bỏ vào giỏ hàng.
Lúc thanh toán, nhìn thấy một xe hàng toàn mấy thứ đồ lạ hoắc, Thời Sênh tức nhận trừng mắt lườm Phó Khâm.
Phó Khâm ánh mắt ngơ ngác vô tội.
Nhân viên thu ngân nhìn chằm chằm Phó Khâm, làm ở siêu thị này lâu như thế rồi, từ trước đến này chưa từng nhìn thấy chàng trai nào đẹp trai như vậy, anh ấy ở tiểu khu đối diện kia sao?
Trời ơi, đẹp trai quá!
Cô gái thần sắc ngơ ngác.
Tim cô ta như tan chảy rồi.
“Cô gái, đừng mê trai như vậy được không?” Thời Sênh gõ tay vào quầy thu ngân, rồi chuyển mắt sang nhìnPhó Khâm, “Hồng nhan họa thủy.”
Cô nhân viên thu ngân ngại ngùng cúi mặt, nhưng lúc quẹt thẻ thì lại quẹt rất rất chậm, rồi cứ liếc nhìn trộm Phó Khâm.
Thời Sênh: “…”
Cô rất muốn tự mình quẹt cho nhanh.
Thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng thanh toán xong thì lại bị một đám nữ sinh vây kín, dáng vẻ họ nhiệt tình làm Thời Sênh khiếp sợ phải lẩn sang một bên.
Sau ba năm sau trở về nước, nữ sinh trong nước đều trở lên điên cuồng vậy sao?
Dọa chết bản cô nương rồi.
Phó Khâm chỉ ngoại trừ những lúc đối diện với Thời Sênh thì nói vài câu, chứ bình thường thì cạy răng cũng không nói, vì vậy đứng trước đám nữ sinh náo nhiệt này, hắn ỷ thế thân hình cao lớn nên nhắm thẳng đến chỗ Thời Sênh.
Sau đó cầu cứu.
“Vợ à, họ sờ soạng anh.”
Ai là vợ anh?
Đừng có gọi bừa thế chứ?
Thời Sênh làm mặt lạnh vô tình quay người bỏ đi.
Tôi không quen anh ta.
Vốn dĩ mấy cô gái kia đã nhìn qua, vừa thấy Thời Sênh quay người đi thì lập tức phấn khích vây chặt lấy Phó Khâm.
Thời Sênh đứng đợi ngoài siêu thị khoảng phút, Phó Khâm đi từ bên trong ra, quần áo trên người bị lôi kéo hơi xộc xệch, may là khuôn mặt vẫn còn sạch sẽ, không bị phi lễ.
Hắn bước nhanh về phía Thời Sênh.
Mẹ kiếp!
Tên này vẫn còn tỏ vẻ tức giận.
Bảo đừng đi thì cứ nhằng nhẵng theo, giờ bị người ta vây lại còn trách ai chứ?
Nói lý có được không?
Phó Khâm lên tầng trước một bước, Thời Sênh chậm chân hơn, chỉ có thể chờ chuyến thang máy sau.
Lúc đợi thang máy, có một cô gái trang điểm khá đậm đi từ ngoài vào, đứng ở bên cạnh cô, nói chuyện điện thoại bằng giọng điệu rất dịu dàng, ngọt ngào.
“Vương thiếu gia nói gì vậy chứ, người ta nào dám lừa anh. Nỡm ạ, chỉ biết ức hiếp người ta. Ôi trời, đừng như vậy mà, người ta bây giờ rất mệt, muốn về nhà để nghỉ ngơi… Vương thiếu gia, anh tha cho người ta đi mà. Được được, tối nay, tối nay em nhất định sẽ đến.”
Tắt điện thoại, cô gái đó chửi thầm một tiếng.
Cô ta ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy một cô gái đang xách không ít đồ.
Cả cơ thể nhàn rỗi, tóc tai thì buộc lên một cách tùy ý, trên tay có đeo một chiếc vòng màu trắng bạc, kiểu cách thì chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng thoạt nhìn đã biết không phải hàng nhái.
“Bắc Chỉ?” Cô gái đó đột nhiên kêu một tiếng, kèm theo đó là sự thù hận mãnh liệt và không thể tin được.
Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, nhìn cô gái này một chút, khóe miệng cười giễu cợt, “Kỷ Tiểu Ngư sao, lâu lắm không gặp, thay đổi nhiều đó nhỉ?”
Lúc này, Kỷ Tiểu Ngư trang điểm hoàn toàn giống như những cô gái phong trần, không biết là do trang điểm hay là phẫu thuật thẩm mỹ nhưng xinh hơn so với trước đây rất nhiều.
“Sao cô lại ở đây?” Ba năm rồi, cô ta cho rằng cô sẽ không xuất hiện trước mặt cô ta nữa, thật không ngờ cuối cùng lại gặp nhau ở đây mà chẳng báo trước.
“Nhìn cô kìa…” Thời Sênh bắt đầu trừng mắt rồi lảm nhảm, “Cũng từng là bạn học với nhau, đừng xúc động quá như vậy, haizz, xem tôi lương thiện thế này cơ mà.”
Lương thiện?
Cô cuối cùng cũng dám nói rằng mình lương thiện, Kỷ Tiểu Ngư cảm giác mình sắp bị điên rồi.
“Ai cần cô xem.” Kỷ Tiểu Ngư hét lên mộ tiếng, ánh mắt oán.
Cô đến để cười mình sao?
Cô đi ba năm, còn mình thì vùng vẫy trong lớp bùn nhơ nhớp năm.
Cô dựa vào cái gì mà cười mình chứ?
“Ting…”
Cửa thang máy mở ra, Thời Sênh xách đồ đi vào, ấn số tầng, rồi mới quay nhìn Kỷ Tiểu Ngư bằng ánh mắt tức giận, “Cô thực sự cho rằng tôi đến để gặp cô sao? Ngu ngốc.”
Rồi sau đó ấn đóng cửa thang máy lại.
“Bắc Chỉ, cô là tiện nhân.” Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên phản ứng lại, bổ nhào về thang máy, nhưng cửa thang máy đã đóng lại, cô ta chỉ kịp nhìn được vẻ mặt châm biếm, chế giễu của Thời Sênh.
Cũng giống như năm đó.
Khi cô ta cho rằng mình đến lúc gió xuân đắc ý thì cô cũng mỉa mai, châm biếm như vậy.
Trong mắt cô, mình giống như một trò đùa từ đầu đến cuối.
…
Thời Sênh biết được một vài chuyện của Kỷ Tiểu Ngư, sau khi cô đi không lâu thì Bắc Trạch cũng chia tay với cô ta.
Lúc đó, sản nghiệp nhà họ Bắc đang trên bờ vực thẳm, Kỷ Tiểu Ngư cũng chẳng níu kéo nhiều, và hai người bọn họ chia tay như vậy.
Sau đó, Kỷ Tiểu Ngư thi đại học nhưng không đỗ cao, cô không thể tiếp tục học đại học Alice, mà chỉ học trường đại học thường.
Bởi vì vài trăm vạn kia của ông Kỷ, nên khi mới bắt đầu, Kỷ Tiểu Ngư đã nhận được không ít sự theo đuổi.
Kỷ Tiểu Ngư cũng cảm nhận được cảm giác này, bắt đầu có bạn trai, cứ một tháng thay một lần.
Nghe nói còn từng phá thai.
Nhưng không được bao lâu, không biết có ai đó đã đăng lên mạng vài tấm ảnh khỏa thân của cô ta, lại đúng lúc trường học siết chặt kỷ luật và tác phong nên Kỷ Tiểu Ngư đã bị đuổi học.
Sau đó, Kỷ Tiểu Ngư càng ngày càng sa đọa.
Kỷ Tiểu Ngư trở về nhà, một căn nhà vốn luôn bừa bãi, lộn xộn cuối cùng cũng được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, cô ta vẫn chưa hết ngạc nhiên thì đã nghe thấy tiếng nói ấm áp của người phụ nữ vọng đến.
“Con là Tiểu Ngư? Đứng ở cửa làm gì vậy, mau vào nhà đi!”
Kỷ Tiểu Ngư ngẩng đầu ngước nhìn, đứng trước mặt cô ta là một gười phụ nữ còn rất trẻ, lớn hơn cô ta không mấy tuổi, gương mặt hiền dịu đang cười.
“Cô là ai?” Kỷ Tiểu Ngư hoài nghi đưa mắt nhìn cô ta.
“ Tiểu Ngư về rồi sao?” Ông Kỷ bước từ trong phòng ra, gương mặt có vẻ rất vui.
So với ba năm trước đây, ông Kỷ trẻ ra rất nhiều, ông ta mặc đồ tây, cũng có chút hương vị của một người đàn ông thành công.
“Cô ta là ai?” Kỷ Tiểu Ngư chỉ vào người phụ nữ đó và cất giọng lạnh lùng hỏi.
“Đây là Bạch Vi, bạn gái của bố. Tiểu Ngư, sau này Bạch Vi sẽ ở đây.” Ông Kỷ vừa cười vừa nói, không để ý nét mặt đang chuyển dần sang vẻ khó coi của Kỷ Tiểu Ngư.
Đợi ông ta nói xong, Kỷ Tiểu Ngư giơ tay tát một cái rất mạnh.
Bạch Vi bị tát đến mức người lảo đảo, đáng chết thì không chết, vừa hay ngã đúng vào lòng ông Kỷ.
Ông Kỷ đột nhiên tức giận, “Kỷ Tiểu Ngư, mày làm cái gì vậy?”
“Con làm cái gì ư?” Kỷ Tiểu Như cười nhạt, “Cô ta lớn hơn con bao nhiêu tuổi mà lại muốn làm mẹ kế của con, cũng không xem lại xem mình có đức hạnh gì, định tìm một chỗ dựa để ăn bám dài hạn sao?”
“Chát!”
Kỷ Tiểu Ngư không dám tin, mở to mắt nhìn ông Kỷ.
“Ba đánh con, ba đánh con vì cô ta?”
Ông Kỷ đánh xong bỗng cảm thấy hối hận, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt oán hận của Kỷ Tiểu Ngư, sự hối hận trong lòng ông ta liền bị đè nén xuống.
Từ sau khi mẹ nó qua đời, nó đều tỏ ra như vậy, dường như ông ta nợ nó rất nhiều ấy.
Khi đó ông ta đi công tác xa nhà, sao có thể biết được mẹ nó ở nhà lại xảy ra chuyện chứ?
“Chuyện của người lớn từ khi nào đến lượt con can dự, đi vể phòng cho ba!” Ông Kỷ nghiêm mặt quát lên.
“Được rồi, các người đều ức hiếp tôi, ba cứ sống với cô ta đi!” Kỷ Tiểu Ngư điên cuồng hét lớn, rồi quay người chạy nhanh ra khỏi cửa.
“Tiểu Ngư… Sao anh phải tranh đua thiệt hơn với trẻ con làm gì chứ?” Bạch Vi giọng điệu không tán đồng.
“Nó cũng đã tuổi rồi, đầu còn là trẻ con nữa, mặc kệ nó.” Ông Kỷ thực sự bị Kỷ Tiểu Ngư làm cho tức giận.
…
Khi Phó Khâm được đám vệ sĩ của nhà mình đến đón, hắn trực tiếp đuổi họ ra ngoài.
Tiên tiểu tử này từ khi phát hiện Thời Sênh thích động tay động chân, đã tự biết mình nên tránh va chạm với cô.
Vì vậy, Thời Sênh thất bại trong việc đóng gói hắn trả về nơi sản xuất, mà ngược lại chú Giản còn chuyển đến rất nhiều đồ đạc.
Nhân tiện mang cả con chó chăn cừu kia tới.
Mấy năm nay Trường Sinh vẫn được nuôi trong nước, nhưng rõ ràng nó vẫn không quên chủ nhân của mình.
Vốn dĩ đây chẳng phải căn phòng rộng rãi gì, giờ thì chật lại càng thêm chật.
Thời Sênh và Phó Khâm vẫn đang học đại học, nên khi về nước đương nhiên vẫn tiếp tục học tại trường đại học Alice.
Trường học quý tộc này bao gồm từ trường mầm non đến đại học, có thể nói nó như một con rồng.
Ở nước ngoài, Thời Sênh mới biết Phó Khâm là một học sinh cá biệt, thành tích học tập không thể tệ hơn.
Vì vậy, phụ đạo gần như trở thành cơm bữa trong nhà.
“Bài tập ngày hôm nay, nếu không làm hết thì đừng có ăn cơm.” Thời Sênh đặt quyển sách bài tập trước mặt Phó Khâm.
Phó Khâm liếc nhìn qua quyển sách luyện tập, thần sắc khó coi, “Nhiều thế này…”
“Nhiều? Có cần thêm chút nữa không?”
Phó Khâm đặt quyển sách sang một bên, nói giọng điệu có chút oán giận, “Đây là hình phạt về thể xác.”
Thời Sênh uống ngụm trà, vẻ mặt thanh thản nhàn rỗi, “Làm sai một câu thì chạy một vòng, làm sai hai câu thì chạy bốn vòng, làm sai ba câu thì chạy chín vòng.”
Mặt Phó Khâm càng lúc càng khó coi, rồi cúi đầu viết viết lách lách.
Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng bút cọ xát trên giấy.
Vẻ mặt đưa đám của Phó Khâm dần dần nở nụ cười, ánh mắt, lông mày để lộ ý cười rõ rệt.
“Tút tút tút… tút tút…” Chiếc điện thoại Thời Sênh đặt trên bàn của Phó Khâm bỗng nhiên rung lên.
Phó Khâm ngẩng đầu nhìn, sau đó lại cúi đầu tiếp tục viết.
“Alo… Alo?… Anh tới đây rồi nói.”
Thời Sênh từ trong phòng bước ra, cửa không đóng nên từ chỗ của Phó Khâm có thể dễ dàng nhìn ra phòng khách.
Khoảng chừng phút thì có người đến, người này Phó Khâm đã gặp lúc ở nước ngoài, hắn ta từng tới gặp Thời Sênh mấy lần.
Nhưng họ gặp nhau cũng đều nói chuyện công, vì vậy Phó Khâm mới an tâm tiếp tục làm bài tập.
“… Tình hình phát triển của công ty hiện nay là như vậy, khi đó cô yêu cầu thành lập một đội hacker, bây giờ đã có chút thành tựu rồi. Tuy nhiên số lượng người vẫn hơi ít.”
Khi đó bà chủ này tự nhiên ra nước ngoài, ngoài những vấn đề liên quan đến số tiền lớn thì cần phải hỏi ý kiến của cô, còn lại những chuyện khác hắn được tự quyết.
Vậy nên cho đến hôm nay, nhân viên trong công ty đều nghĩ hắn là ông chủ, cơ bản đều không biết hắn chỉ là một tên làm công ăn lương.
“Cao An Lãng thế nào rồi?”
Nghe Thời Sênh hỏi, tổng tài danh nghĩa liền vội vàng lấy lại mạch suy nghĩ của mình, “Cao lão gia sắp không xong nên bây giờ là lúc nhà họ Cao cướp quyền, các chi tranh đấu quyết liệt theo kiểu một là anh chết hai là tôi sống. Cao An Lãng thân là con thứ ba của chi chính nên bị chi thứ ba coi như nhược điểm lớn nhất.
Họ Cao là một gia tộc lớn, chi trưởng là con của Cao lão gia, thực ra hai phòng còn lại cũng là anh em của Cao lão gia, nhưng trước nay những người nhà họ Cao đều luôn chi nào mạnh thì chi đó đứng đầu.
Chi thứ hai liên quan đến chính phủ, không thể làm thương mại, vì vậy tranh đoạt hung hãn nhất vẫn là chi lớn và chi thứ ba.
“Bây giờ trong nhà họ Cao, Cao An Lãng sống cũng chẳng dễ dàng gì, nghe nói gần đây hắn đang mê muội một người mẫu trẻ.”
“Người mẫu trẻ? Nam hay nữ?” Thời Sênh hơi chau mày.
Khi đó cô cho Cao An Lãng uống loại thuốc kia để khi đối diện với phụ nữ, hắn tuyệt đối sẽ không thể phản ứng.
Chí có khi đối diện với đàn ông thì mới có thể phản ứng.
“Là nam.”
Thời Sênh suy nghĩ một hồi, “Mở cửa sau cho chi thứ ba kia.”
Nếu mất đi hậu thuẫn của nhà họ Cao thì chẳng mất bao lâu, Cao An Lãng sẽ phải tự tìm đến cái chết.
Tổng tài danh nghĩa hiểu Thời Sênh nói mở cửa sau là có ý gì, liền lập tức bắt tay vào làm.
Quả nhiên, không lâu sau đó, các mặt tin đều tràn ngập thông tin về việc chi thứ ba nhà họ Cao lên nắm quyền.
Chi lớn chỉ nhận được một chút cổ phiếu danh nghĩa và bất động sản.
Chi thứ ba và chi lớn trước nay đều không hòa hợp, chỉ cần Cao lão gia mất đi thì người của chi thứ ba sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận toàn bộ người của chi chính.
Sau đó, không đợi người của chi thứ ba ra tay, trên mạng đã lan truyền vô số các video.
Trong đó, video làm mọi người chú ý nhiều nhất đó chính là video Cao An Lãng khỏa thân ở một khu hoang dã, video có in đậm bốn chữ rất lớn “Tôi là súc sinh.”
Chi thứ ba nghe tin liền hành động, lập tức vứt đi hết những manh mối từ bao nhiêu năm nay, khí thế phải cho Cao An Lãng phải chết mới thôi.
…
Lần nữa gặp Bắc Trạch, là do Phó Khâm làm loạn đòi đi xem phim, nên gặp anh ta ở cửa rạp chiếu phim.
Bắc Trạch không còn vẻ non nớt, nho nhã, mà trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Hắn đứng ở đó giống như một vật phát sáng, khiến phụ nữ xung quanh phải rối rít tán dương.
Hắn nhìn đồng hồ nhưng gương mặt không để lộ sự mất kiên nhẫn, có thể hắn thấy những người xung quanh quá ồn ào nên cầm điện thoại lên gọi, sau đó đi tới chỗ của Thời Sênh đang đứng.
Sau đó đột nhiên dừng lại.
Quang cảnh ồn ào huyên náo bỗng trở nên tĩnh lặng không một âm thanh.
Thế giới, như chỉ còn lại có ba người bọn họ.
Thần sắc của Bắc Trạch lộ vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh chóng lấy lại nụ cười thoải mái, “Tiểu Chỉ, em về rồi à?”
“Ừ.” Thời Sênh gật đầu.
Khung cảnh lại lần nữa rơi vào trạng thái trầm mặc, ngại ngùng.
Cuối cùng, Bắc Trạch đề nghị sang quán cà phê bên cạnh ngồi một lúc.
Thời Sênh chẳng để tâm, cô nhìn Phó Khâm, không biết Phó Khâm đang nghĩ gì, mặt cúi thấp xuống. Thời Sênh hỏi hắn, hắn cũng chẳng tập trung mà chỉ gật gật đầu.
Sau khi Thời Sênh đi, Bắc thị sụp đổ. Sau khi Bắc thị sụp đổ, ông Bắc sinh bệnh phải nằm viện, bà Bắc cũng bỏ đi, còn mang theo khoản tiền cuối cùng của họ.
Do không có tiền chữa bệnh nên không lâu sau ông Bắc qua đời.
Khi đó, Bắc Trạch tiếp nhận sản nghiệp suy sụp của Bắc thị, chịu trách nhiệm trả một khoản nợ khổng lồ.
Tất cả mọi người đều chế nhạo hắn, nhưng sau năm, hắn khiến Bắc thị cải tử hoàn sinh, trở thành một kỳ tích.
Người ngoài không biết, nhưng Thời Sênh biết vì sao Bắc Trạch lại có thể cải tử hoàn sinh Bắc thị trong thời gian ngắn như vậy.
Bởi vì có sự trợ giúp của thế lực vô cùng to lớn – Lâm Nhân.
Lâm Nhân lấy cái chết để uy hiếp, để Lâm gia bơm tiền cho Bắc thị, Lâm gia chỉ có một đứa con gái đó, sau này người thừ kế cũng là cô.
Cũng chính thời gian đó, Thời Sênh quyết định buông tha cho Bắc Trạch.
Sau đó, Tưởng gia cũng đóng góp một phần sức lực, công lao này thuộc về Tưởng Na Na.
Khi đó Tưởng Na Na chỉ biết cô ra nước ngoài, chứ không biết cô đã rời khỏi Bắc gia, vì vậy Tưởng gia giúp đỡ thực tế là giúp đỡ Thời Sênh.
Thời Sênh đã buông tha cho Bắc Trạch, đương nhiên cũng không ngăn cản Tưởng gia.