Thời Sênh chờ bên dưới tan đi rồi mới thong thả quay về phòng.
Lúc đi phòng còn rất gọn gàng, giờ lại là một mảnh hỗn độn, vừa rồi bên dưới quá ầm ĩ nên cô không chú ý tới bên này, không ngờ lại có kẻ bại não nào đó chạy tới phòng cô lục lọi, giỏi!
Cô không để thứ gì trong phòng, đám người này có phá tan căn phòng ra cũng chẳng tìm được gì.
Lần sau nên bỏ lại bọ cạp hoặc rắn độc gì đó mới được.
Cho các ngươi có đi không có về… Nếu mà về dược thì cũng bị hù dọa sợ chết luôn.
[…] Ký chủ, cô có thể đừng nghĩ làm việc này hay không? Sao tư tưởng của cô lại nguy hiểm thế?
“Không nghĩ cái này thì ta còn có thể nghĩ cái gì?” Thời Sênh bĩu môi, “Nghĩ làm sao để hack mi à?”
[…] Khụ khụ, Ký chủ, cô cứ tiếp tục nghĩ đi.
Trăm ngàn lần đừng nhắc tới nó, nó chỉ là một Hệ thống bị chủ nhân vứt bỏ mà thôi.
“Lại nói tiếp, chúng ta có thể thử tính năng mới một chút.”
[…] Hệ thống đờ đẫn, tính năng mới là cái gì hả?
Hiện tại không phải cô nên điều tra xem kẻ nào đã đột nhập vào phòng mình sao?
Thời Sênh lấy máy tính bảng ra, mở một ứng dụng, trên màn hình liền xuất hiện shop của Hệ thống.
[Ký chủ, cô lại làm cái gì thế?] Âm thanh Hệ thống cao vút lên thêm vài phần, vì sao cửa hàng của Hệ thống lại xuất hiện ở đó?
Trước đó máy tính bảng của cô đâu có mở được mấy cái này?
“Kích động thế làm gì, có chung quyền hạn thôi mà.” Thời Sênh ung dung đáp lại.
[…] What? Dùng chung quyền hạn? Sao có thể… nó có đồng ý đâu?
Hệ thống vội vàng kiểm tra lại một lần.
Quả nhiên ở mục quyền hạn dùng chung có một cái tên là “Tổ tông”, không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
[… Cô khi nào… khi nào thì dùng chung?] Vì sao nó là người trong cuộc, à không, là Hệ thống trong cuộc mà chẳng biết gì?
“Lúc mi offline đó.” Không thừa dịp mi offline để xử lý thì còn đợi lúc nào chứ?
Thời Sênh lướt nhanh qua các mặt hàng trong cửa hàng, có quyền hạn dùng chung nên các mặt hàng đều được chiết khấu.
Ngẫm lại những cái giá trên trời mà Hệ thống từng báo cho mình, lại nhìn tới giá thực tế, Thời Sênh chỉ muốn bóp chết Hệ thống.
Mẹ kiếp, gian thương.
Hệ thống vội vàng tháo gỡ quyền dùng chung, nhưng nó mân mê nửa ngày cũng không gỡ được.
“Đừng phí công vô ích, ta đã khóa rồi, trừ phi ta đồng ý, còn không mi sẽ không giải được đâu.”
[…] Ký chủ, cô định làm gì?
Một khắc trước cô còn nói cô đang hack nó, ngay sau đó nó liền phát hiện ra mình đã sớm bị hack từ lâu rồi.
Quá tuyệt vọng!
“Thử xem xem ta có thành công rồi hay không?” Thời Sênh nhấp vào một đạo cụ, đổi.
[Cần trừ điểm tích lũy, có đồng ý không?]
Thời Sênh nhấp xác nhận, trong tay cô lập tức có một cái máy quay phim.
Thứ đồ chơi này, lúc trước cô xem thì cần phải đổi bằng một vạn điểm.
Một vạn!!!
Không nhầm đâu, chính là một vạn, gấp bốn mươi lần.
Một vạn và , đây là cái mức chênh lệch gì chứ?
Mẹ kiếp, khó trách bên trong các tiểu thuyết, điểm tích lũy của nữ chính vĩnh viễn không đủ.
[…] Tức giận! Thật sự muốn tự hủy Hệ thống.
Chủ nhân, tôi không chịu nổi cô ấy nữa rồi.
Nếu ngài không về, khả năng sẽ vĩnh viễn không gặp được tôi nữa.
Thời Sênh đặt máy quay phim ở trong phòng, mặt trên có biểu hiện quay lùi thời gian giờ, giờ, cao nhất là giờ.
Máy quay phim này có thể quay ngược thời gian, quay được những gì đã từng xảy ra, giống như kỹ năng hồi tưởng trong tiểu thuyết huyền huyễn vậy.
[…] Nó đã nói rồi, tại sao tự nhiên cô nàng này lại lảng sang chuyện khác chứ, thì ra là chờ ở chỗ này.
Thời Sênh vặn lùi ba giờ, cô đứng ở bên ngoài rất lâu, trong phòng vẫn luôn im lặng, đến chừng nửa giờ trước, có một người cạy cửa sổ tiến vào, lục lọi lung tung trong phòng của cô.
Cuối cùng, không tìm được cái gì, hắn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó, sau đó…
Thời Sênh quay đầu nhìn về phía bồn hoa nơi cửa sổ, một lát sau “ồ” lên một tiếng, vừa rồi cô đưa lưng về phía cửa sổ nên chắc cảnh máy quay phim từ hư không xuất hiện không bị ghi hình lại.
Dám cài máy theo dõi trong phòng cô, giỏi lắm!
Xem ông đây có đánh chết lũ bại não các người hay không?
Thời Sênh đặt máy quay phim lên bàn, đi tới chỗ bồn hoa, sờ ra được một cái máy theo dõi, sau đó cô dựng thẳng ngón tay giữa với màn ảnh.
“Thứ kia ở trên người ông, có muốn tới mà lấy, tự mình tới!” Trên mặt cô nở rộ một nụ cười âm trầm, giữa ban ngày ban mặt cũng đủ làm da đầu người ta run lên.
“Không đến cũng được, chờ ông tìm tới, vậy thì chỉ có thể mời ngươi xuống dưới Hoàng tuyền thay ông hỏi thăm Diêm lão gia!” Thời Sênh nói xong liền ném cái máy theo dõi ra ngoài cửa sổ.
[…] Bọn họ tìm cái gì cô còn không biết, vậy mà còn dám nói mình có.
Ký chủ của tôi, cô lợi hại đó!
…
Trên quốc lộ cách Nông Gia Nhạc không xa, một chiếc xe dừng ở bên đường, bên trong xe có mấy người đang ngồi.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm trên màn hình máy tính, lúc này hình ảnh hiện trên màn hình là… ừm, một con lợn.
Người cầm máy tính khép màn hình lại, nhìn về phía một gã đàn ông tai to mặt lớn ngồi đằng sau: “Đại ca, con nhóc này có vẻ lợi hại.”
“Hừ, lợi hại mấy cũng chỉ là đàn bà.
Đại ca dùng một ngón tay cũng dí chết cô ta rồi, còn sợ cô ta chắc, còn dám khiêu khích chúng ta.”
“Nói đúng, đại ca lợi hại nhất.”
Gã đại ca trừng mắt với đám đang vuốt mông ngựa, “Nhiệm vụ của chúng ta là lấy được thứ kia, chúng mày chắc chắn là nó ở trên người cô ta chứ?”
“Chúng ta luôn theo dõi sát sao, lúc cô ta bị bắt chỉ tiếp xúc với một mình cô gái này, không phải chính cô gái này cũng thừa nhận đồ ở trên người cô ta sao?”
Gã đại ca trầm ngâm trong chốc lát: “Chờ điều tử đi rồi, chúng ta sẽ tới đó.”
Điều tử: tiếng lóng, ý chỉ cảnh sát
“Đại ca, liệu có bẫy không?” Cũng có người lo lắng, khiêu khích thế kia có vẻ quá lộ liễu rồi.
“Thứ kia nhất định phải lấy về, mọi người nhớ mang theo súng.”
Mọi người liếc nhau, có người lôi ra một cái thùng, phân phát súng đạn cho từng người một.
Đợi đến tận đêm khuya, nhóm người này mới bắt đầu hành động.
Bọn họ leo cửa sổ vào phòng, nhưng lúc cạy cửa sổ lại không cạy được, dù dùng bao nhiêu sức lực cũng không mở nổi.
Cô ta biết bọn họ muốn tới nên đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Gã đại ca dáng người vạm vỡ, chỉ có thể đứng ở dưới, hắn ngửa đầu nhìn lên, “Gõ.”
“A?” Cứ thế gõ sao?
Ánh mắt gã đại ca đảo qua, tên tiểu đệ đang leo bên trên lập tức đưa tay gõ cửa sổ.
Vốn tưởng chỉ uổng phí sức lực, ai ngờ vừa gõ được hai tiếng thì cửa sổ đã bị người ta đẩy ra, đập lên gáy hắn khiến hắn rơi luôn xuống.
Thiếu nữ xinh đẹp ghé vào cửa sổ, giọng nói đầy trêu tức: “Cửa lớn không dám đi mà lại bò cửa sổ.
Ôi, anh kia, anh có thể lên được không đấy?”
Anh kia đương nhiên là gã đại ca.
Gã đại ca không để ý tới lời khiêu khích của Thời Sênh: “Đồ ở đâu?”
Thời Sênh bày ra vẻ vô tội, “Cái gì cơ?”
Gã đại ca hạ giọng: “Thứ cô ta đưa cho cô, đưa nó cho chúng tôi.
Chúng tôi sẽ coi như chưa từng gặp cô, mọi người đều được yên ổn.”
“Tôi không có thứ gì đó.”
“Lúc trước cô nói ở trong tay cô…”
Thời Sênh nhẹ nhàng “a” lên một tiếng, “Tôi không nói như thế thì các người sẽ tới chắc? Não tàn!”