“Tiên sinh ở bàn số ra giá triệu…”
“ triệu.”
Âm thanh này truyền tới từ bên cạnh Thời Sênh, cô nghiêng đầu nhìn lướt qua đôi nam nữ trẻ tuổi, dừng ở một thân người cao ráo.
Bản cô nương đã nói rồi!
Chuyện náo nhiệt thế này, nam nữ chính sao có thể không tới góp vui chứ?
Bùi Diệp vừa lên tiếng, bốn phía liền chừa ra một khoảng trống.
Bùi Diệp cũng không khách khí, hắn kéo Diệp Dao, thong thả tiến lên phía trước.
“Đây là ai? Lại lắm tiền nhiều của thế…”
“Hình như giống người của Bùi gia.”
“Đẹp trai quá, sao trước giờ tôi không gặp được người nào đẹp trai như thế chứ?”
“Bùi Diệp, sao hắn lại ở đây, không phải Bùi gia đã rời đi rồi sao?”
Nhóm lão đại bên kia rất im lặng, không ai nói chuyện, nhưng tầm mắt không ngừng đảo qua Bùi Diệp và Diệp Dao.
Diệp Dao trước đó chỉ là một nữ sinh viên bình thường, rất không quen với những tràng cảnh thế này, vì thế hơi lui tới sau lưng Bùi Diệp.
Nhưng Bùi Diệp giữ chặt tay cô ta, không cho cô ta lùi lại.
Người tổ chức bán đấu giá bảo mọi người im lặng, “Vị tiên sinh này ra giá triệu.”
Một lão đại lại giơ thẻ bài, người bán đấu giá lại kêu giá.
Bùi Diệp theo sát phía sau, nhóm lão đại bắt đầu không hài lòng với hành vi này của Bùi Diệp, vừa rồi những người cạnh tranh đều là người đồng vai phải lứa, địa vị không khác biệt lắm nên trong lòng mọi người đều thấy cân bằng.
Nhưng đột nhiên lại có một tên tiểu bối nhảy ra, trong đáy lòng những người này bắt đầu xuất hiện bất bình.
Vì thế càng cạnh tranh kịch liệt hơn với Bùi Diệp.
Thời Sênh nhớ có lần mình khiến cho một vị nam chính của một thế giới phải ra giá tới tận triệu, không biết lần này có thể ra giá tới bao nhiêu.
Bỏ ra vài triệu để mua về một thứ không biết là gì, Thời Sênh hiểu chắc chắn những người này có âm mưu.
Mẹ kiếp, trực tiếp cướp không phải tốt rồi sao?
[…] Ký chủ, cái mà cô vừa nói là tay không đánh sói, như thế không được đâu.
Thời Sênh bĩu môi, không thèm quan tâm tới Hệ thống.
Hệ thống cảm thấy Thời Sênh chắc chắn sẽ làm gì đó, nó cứ offline trước có lẽ tốt hơn.
Nó không thừa nhận được các tình huống tàn khốc.
Đấu giá đã đi tới gần cuối, tranh giành càng lúc càng kịch liệt, tư thế gần như sắp đánh nhau tới nơi.
“Bắt được những người này thì ông đây thành bá chủ thế giới rồi.” Thời Sênh đột nhiên phun ra một câu.
Tay Tương Thanh run lên, thiếu chút nữa ấn sai phím, hắn hơi ngừng tay lại sờ soạng ấn nhanh vài phím nữa.
“Anh là cảnh sát à?”
Tương Thanh vừa bỏ tay ra, bên cạnh liền vang lên một giọng nói thanh thúy.
Tương Thanh ngẩng phắt đầu nhìn về phía người nói chuyện, cô hơi nghiêng mặt, ánh mắt không biết dừng ở điểm nào, vẻ mặt lạnh lùng, nếu không phải hắn nhớ rõ giọng nói của cô thì có lẽ hắn đã nghi ngờ vừa rồi không phải là cô nói chuyện.
Tương Thanh đè lại sự kinh hãi, trấn định đáp: “Cô đang nói gì thế?”
“Lúc anh tiến vào cửa thì trèo tưởng, nhưng ở lần kiểm tra thứ hai lại trực tiếp tiến vào.
Lần kiểm tra đầu tiên và lần kiểm tra thứ hai không giống nhau, chứng minh anh có nội ứng.
Mà ở lần kiểm tra thứ ba, có người cầm di động đưa cho anh.
Lúc tôi tới cũng phát hiện bên ngoài có rất nhiều người có hành tung quái dị, không cần nghĩ cũng biết là đám cảnh sát bại não rồi.”
Tương Thanh: “…” Người này thật sự là trộm mộ sao?
Tương Thanh nhìn xung quanh, cô đã phân tích được tới đây thì hắn nói gì cũng vô dụng.
Tương Thanh đánh cuộc một phen: “Sao cô biết người bên ngoài là cảnh sát chứ? Hôm nay có rất nhiều thế lực nhìn chằm chằm nơi này.”
“Cảnh sát ngụy trang…” Thời Sênh cười một tiếng không rõ ý tứ cảm xúc, vừa như trào phúng lại vừa như không phải.
Cảnh sát ngụy trang làm sao? Hắn tự nhận mình ngụy trang rất tốt mà.
“Ba! Thành giao!”
Từ phía bàn đấu gia vang lên một tiếng hét to, âm thanh vỗ tay vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía một ông lão.
Ông lão đứng lên, cửa lớn bên ngoài đột nhiên bị đá văng.
“Không được nhúc nhích, cảnh sát!”
“A!”
Cả đám người lập tức hỗn loạn.
Tương Thanh và Thời Sênh bị đám người tách ra.
Tương Thanh cảm thấy Thời Sênh có vấn đề, ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
Nhưng sau khi đám người xô đẩy hắn vài lần, chớp mắt một cái hắn đã không thấy Thời Sênh đâu cả.
Đến khi nhìn thấy thì cô đã đang ở phía bàn đấu giá, cô cầm một thanh kiếm không biết lấy ở đâu ra, kiếm chém thẳng xuống chỗ đặt Kim Long Ấn Giám.
Thủy tinh vỡ vụn, Thời Sênh nhanh chóng chộp lấy đồ ở bên trong.
Tương Thanh trợn mắt há mồm, thủy tinh kia chống đạn, còn rất dày, vậy mà cô ấy có thể chém nó vỡ vụn chỉ bằng một nhát kiếm.
“Pằng!” Tiếng súng vang lên liên tiếp, tất cả đạn dược đều bắn về phía bàn đấu giá.
Thời Sênh dùng thiết kiếm chắn đạn, viên đạn bắn lên thiết kiếm, đinh đinh đang đang, chấn động đến mức cổ tay cô cũng run lên.
“Cướp Kim Long Ấn Giám!”
“Mẹ kiếp, bắt cô ta lại!”
“A…”
Các âm thanh hỗn loạn đồng thời vang lên.
Cảnh sát bị đám người xô đẩy.
Đám lão đại đều mang theo hai người, lúc này tất cả đều tập trung tấn công Thời Sênh.
Bùi Diệp phải che chở cho Diệp Dao nên không có biện pháp nào tiến lên, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn theo cô.
Bên ngoài biệt thự của hắn đột nhiên xuất hiện một thứ khổng lồ giống hệt với hình vẽ trong mộ cổ, hơn nữa trong biệt thự của hắn còn có mấy cái xác chết.
Tuy rằng rất hoang đường nhưng hắn vẫn có trực giác trong lòng rằng thứ đó có liên quan tới cô gái này.
Thử hỏi, một người làm sao có thể di chuyển một thứ to lớn như thế mà không ai phát hiện ra?
Bùi Diệp cảm thấy điều này đã vượt quá phạm vi nhận thức của người thường.
Từ lúc hắn tiến vào mộ cổ kia, tất cả đều trở nên không bình thường.
“Bảo vệ cô ấy.” Bùi Diệp giao Diệp Dao cho Bàng Kha ở sau lưng mình, vọt vào trong đám người.
Diệp Dao muốn túm lấy Bùi Diệp nhưng lại không túm được, chỉ có thể kêu tên hắn, “Bùi Diệp.”
Bùi Diệp trà trộn vào trong đám người, thừa dịp lực chú ý của những người đó đều đặt hết trên người Thời Sênh, hắn dễ dàng tiếp cận tới sau lưng cô.
Lúc bình thường hắn không mang súng ống, nhưng lúc này nhiều người lấy súng ra như thế, tất nhiên Bùi Diệp cũng mang súng vào đây.
Hắn nhắm vào gáy Thời Sênh, biểu tình lạnh lùng và chuyên chú.
Hắn chỉ cần bấm cò súng là đầu của cô sẽ nở hoa.
Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị nổ súng, Thời Sênh đột nhiên xoay người, thiết kiếm chém về phía hắn, kiếm khí như ngưng tụ thành thực thể, ào ào trút về phía hắn.
Kiếm khí đi tới đâu, kiến trúc bị phá hủy tới đó.
Bùi Diệp không thể tránh được, bị kiếm khí đẩy lùi, đụng vào cây cột sân khấu, lại ngã ra, âm thanh nặng nề vang lên, hình như có cả tiếng xương cốt gãy rời.
Bốn phía nhất thời yên lặng, tiếng súng cũng đột nhiên ngừng.
Tất cả mọi người bị một chiêu kia của Thời Sênh dọa cho choáng váng, dù sao thì hiện tại còn rất ít người học dùng kiếm nữa.
Nhưng mà… thanh kiếm có thể tạo ra được mấy trăm cái hiệu ứng như thế thì thật là khủng bố.
Khả năng bọn họ đang sống ở một thế giới khoa học viễn tưởng rồi.
Thời Sênh nhìn Bùi Diệp, vẻ mặt bình tình, “Sao, muốn hạ độc thủ sau lưng tôi?”
“Khụ khụ…” Bùi Diệp ôm ngực, sắc mặt tái mét.
Hắn thong thả đứng lên, quần áo trên người nhăn nhúm, cơ hồ là cắn răng mới gọi được tên cô, “Ôn Bắc!”
Thời Sênh hơi nhíu mày: “Ừm, sao? Muốn thế nào?”