Cố Đình lễ phép cúi đầu: "Cháu chào cô".
Đôi mắt Từ phu nhân ngước lên như đang phảng phất bóc tách từng lớp da trên người hắn vậy.
Mẹ Từ mời hắn ngồi, châm một tách trà mời hắn.
“Xin lỗi vì đã đường đột gọi cậu tới đây.
Có lẽ cậu cũng đoán được lý do tôi mời cậu tới”.
“Vâng”
Mẹ Từ chờ một lúc, không thấy hắn nói gì nữa.
Thằng bé này sao kiệm lời vậy?
Bà hắng một tiếng, tiếp tục nói: “Cậu quen Nhã Nhi bao lâu rồi?”
“Tám tháng ạ!”
Mẹ Từ nhấp một ngụm trà: “Cậu muốn phát triển đến giai đoạn nào với con bé?”
Ngập ngừng một lúc, Cố Đình nói: “Cháu thích cô ấy, cháu đảm bảo mình có đủ năng lực chăm sóc cho cô ấy”.
Mẹ Từ vỗ tay: “Rất có cốt khí! Thứ lỗi nhưng tôi phải nói điều này, gia cảnh của cậu như vậy, có lẽ cậu không biết Nhã Nhi là đứa tiêu hoang, nếu cậu không đủ giàu, thì không thể chiều nổi con bé đâu!”.
Mẹ Từ kể ra một loạt món đồ cô tiêu, riêng bộ đồ cô mặc trong ngày sinh nhật đáng giá cả căn nhà của hắn rồi.
Quả nhiên bà thấy động tác Cố Đình hơi do dự.
Nhưng bà không ngờ Cố Đình lại nói với bà: “Bác hãy cho cháu cơ hội, chỉ năm thôi, lúc đó cháu sẽ khiến bác hài lòng”.
Mẹ Từ hơi nhăn mày.
Cậu bé này có phải quá tự tin không? Để có được cơ nghiệp như ngày hôm nay, ông Từ đã dành ra vài chục năm.
Chỉ dùng năm để có được sản nghiệp như Từ gia, là điều bất khả thi.
“Được, đến kỳ hạn năm, nếu cậu không thể đưa tôi xem thành quả, thì cậu với Nhã Nhi sẽ không còn hy vọng nào.
Nhưng tôi không muốn trong quá trình cậu qua lại với con bé mà vượt quá giới hạn đâu!”.
Mẹ Từ quả quyết.
Giọng hắn kiên định: “Cháu sẽ không làm bác thất vọng!”
Bỗng một người giúp việc mang tới một khay bánh ngọt, trong lúc cô ta cúi xuống có đánh rơi một bức ảnh, Cố Đình vô tình liếc tới, trong hình là hình ảnh An Dĩ Mặc đang ôm Vi Nhã.
Mẹ Từ nhặt bức ảnh lên: “Cái gì thế này?”.
Cô giúp việc liền thưa: “Bà chủ, những bức hình này là tôi mới nhận được từ một người lạ mặt”.
Mẹ Từ đưa tập ảnh cho Cố Đình: “Cho dù như thế này, cậu vẫn thích con bé sao?”.
Quả nhiên Cố Đình có chút lung lay, hắn cắn môi, giọng nói như bị đ è xuống: “Cháu muốn nghe chính miệng cô ấy nói!”.
Chỉ cần cô nói không phải, là hiểu lầm, đây là ảnh ghép… hắn sẽ tin.
Ngồi được một lúc, Cố Đình liền xin phép về nhà.
Sau khi hắn rời khỏi không lâu, Vi Nhã cũng đặt chân về Từ gia.
“Đứng lại!” Mẹ Từ quắc mắt về phía cô.
“Hôm qua cả đêm đi đâu mà giờ mới vác mặt về?”
Vi Nhã đang kiếm lý do hợp lý, bà liền nói: “Con làm gì ba mẹ biết hết! Đừng có kiếm cớ”.
Ồ, vậy mẹ còn hỏi làm gì?
Dù sao Vi Nhã cũng đã tuổi, mẹ Từ cũng không trách móc cô quá nhiều.
- ------------------------------
Trong lớp học.
Cô giáo hắng một tiếng, giọng buồn buồn: “Hôm nay là ngày kiểm tra cuối cùng, qua bài kiểm tra này, các em sẽ chính thức tốt nghiệp cấp ba.
Cố gắng lên nhé!”
Vi Nhã cặm cụi làm bài, bây giờ cô đã trở thành học bá của lớp, giáo viên rất hài lòng về cô.
Hết giờ học, Vi Nhã bước một mạch ra ngoài không thèm nhìn lại.
Minh Ngọc đuổi theo chắp tay xin xỏ: “Xin lỗi mà! Tớ sai rồi! Đáng lẽ hôm đó tớ không nên để cậu một mình ở đó! Từ giờ cậu muốn tớ lên núi đao xuống biển lửa tớ cũng tình nguyện, chỉ cần cậu tha lỗi cho đứa bạn ngốc nghếch này thôi!”.
Vi Nhã vẫn không thèm để ý.
Minh Ngọc vừa đi vừa nài nỉ.
“Thôi được rồi, tớ tha, tớ tha!”.
Mệt cô bạn này quá!
Lúc này khuôn mặt Minh Ngọc đột nhiên tươi tỉnh, cô kéo Vi Nhã đi: “Đi thôi, hôm nay mình đưa cậu đi vung tiền nha”.
Minh Ngọc đưa Vi Nhã tới trung tâm thương mại vung tiền.
Bỗng đang đi thì có cỗ sức mạnh đâm sầm vào người cô.
“A!” Vi Nhã suýt thì bật nhào về phía trước, may mà phản ứng của cô nhanh nhẹn nên không bị ngã chổng vó.
Minh Ngọc lo lắng đỡ cô: “Không sao chứ?”.
Gì mà không sao, đầu óc cô giờ quay cuồng rồi này.
Minh Ngọc xác nhận Vi Nhã không có chuyện gì, lập tức quét rada một lượt tìm thủ phạm, là một cô gái đang ngồi ngửa ở ngay đằng sau.
“Tiêu Yên?”
Vi Nhã cũng bất ngờ, liền quay đầu lại, Tiêu Yên hiện giờ đang ngồi bệt trên sàn trung tâm thương mại.
An Dĩ Mặc từ đằng xa chạy đến, thấy Tiêu Yên ngồi bệt trên đất liền đỡ cô đứng dậy.
“Em không sao chứ?”.
Tiêu Yên gỡ cánh tay mình ra khỏi tay An Dĩ Mặc.
“An nhị thiếu, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi!”
Vi Nhã cũng lười xem trò mèo của hai người, cô cắt ngang cảnh mèo vờn chuột của hai người.
“Tiêu Yên, cậu đâm vào tôi, cũng nên có câu xin lỗi chứ?”
An Dĩ Mặc đang lo lắng cho Tiêu Yên, cộng thêm mấy ngày nay tâm trạng hắn không tốt, hắn liền gắt lên: “Không phải là chỉ đụng một chút sao, em có cần
làm quá lên như vậy không?”.
Logic gì vậy? Chỉ là một câu xin lỗi mà cũng gọi là làm quá? Tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Năm lần bảy lượt vũ nhục cô.
Cô không khiến hắn khổ sở thì cô không phải Đường Vi Nhã.
Bỗng hốc mắt của Vi Nhã ứa ra một tầng nước mỏng, đầu mũi cũng hơi đỏ lên.
An Dĩ Mặc cũng cảm thấy vừa nãy mình hơi nặng lời.
Nhưng ai bảo Vi Nhã lại kiêu ngạo như vậy.
Tuy cô và Tiêu Yên thoạt nhìn đều là nữ nhân mạnh mẽ, nhưng rất khác nhau.
Tiêu Yên chính là cố gồng để mạnh mẽ, xù lông bảo vệ bản thân, không cho phép ai làm tổn thương mình.
Nhưng Vi Nhã chính là sự kiêu ngạo từ xương cốt, ngạo nghễ đứng trên đỉnh vinh quang mà nhìn xuống.
Hắn vừa thích vừa ghét cái tính cách này của cô.
“Chẳng lẽ một lời xin lỗi là quá đáng sao? Anh Dĩ Mặc, từ bao giờ anh trở nên vô lý như vậy? Anh nói cô ấy đáng thương, còn em thì đáng ghét, cô ấy nghèo, em giàu cho nên bất kỳ việc gì anh cũng cảm thấy cô ấy là người bị hại sao? Em rất thất vọng về anh”.
An Dĩ Mặc muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn và Vi Nhã cùng nhau lớn lên, thân thiết như người nhà, từ bao giờ hai người họ trở nên xa lạ như vậy? Từ bao giờ hắn lại tổn thương cô như vậy?
Phải rồi, từ khi ba An và ba Từ tuyên bố hai người đính hôn.
Hắn liền bất mãn, thái độ với Vi Nhã lúc đó cũng bắt đầu có sự biến hóa.
Vi Nhã nặng nề quay người, nước mắt chưa kịp khô thì cô liền thấy Cố Đình đang đứng gần đó.
Hắn liền quay người bỏ đi.
Không phải hắn hiểu lầm đó chứ?
“Cố Đình!” Vi Nhã lập tức đuổi theo.
“Ấy, Vi Nhã, đợi tớ với!” Minh Ngọc lập tức đuổi theo.
Cố Đình rảo bước nhanh ra đường, tránh đụng mặt Vi Nhã.
Hắn biết cô vì chịu trách nhiệm mà làm bạn gái hắn, nhưng hắn không thể chịu đựng được khi cô vẫn còn nhớ tới An Dĩ Mặc.
Hắn biết cô cần thời gian, nhưng hắn không muốn chờ, hắn biết cô có cả trăm mối quan hệ khác nhưng hắn muốn trong lòng cô chỉ có hắn mà thôi.
Cố Đình cứ hướng về phía trước mà đi, cho tới khi hắn nghe thấy tiếng “Rầm”.
Hắn quay lại.
Một thân ảnh mặc váy hoa, nằm bất tỉnh trên đất, khắp người đầy máu..