Vi Nhã ngước lên nhìn người đàn ông đang đỡ mình, “Sao anh lại ở đây?”
An Dĩ Mặc hơi cười: “Dĩ nhiên là đến đưa em về nhà! Vừa nãy chắc em hoảng sợ lắm!” Vừa nói, An Dĩ Mặc vừa đỡ cô đi.
Vi Nhã cứ đi vài bước là lại lảo đảo, khiến người giúp việc đằng sau toát mồ hôi hột.
May mà An nhị thiếu ở đây, nếu không cho đến lúc về không biết trên người tiểu thư đã có bao nhiêu vết thương rồi.
“Vi Nhã, cậu xuất viện sao không báo tớ biết?” Minh Ngọc nghe tin bạn mình xuất viện lập tức hồng hộc chạy đến, vốn An Dĩ Mặc đang đỡ Vi Nhã thì bị đẩy ra, Minh Ngọc tùy ý khoác tay cô, đỡ cô đi từng bước, miệng không ngừng nhắc nhở cẩn thận phía trước.
An Dĩ Mặc đành thả cước bộ đằng sau.
“Tớ chỉ là xuất viện thôi mà! Cũng không phải chuyện gì lớn!”.
“Xí, chuyện tính mạng mà cậu không cho là lớn, không biết chuyện gì cậu mới cho là lớn đây!”.
Minh Ngọc vừa đi vừa trách.
…
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, An Dĩ Mặc hoàn toàn không chêm được câu nào.
Mãi khi ra tới cổng bệnh viện, Vi Nhã mới dành sự quan tâm ít ỏi của mình cho hắn: “Anh Dĩ Mặc cũng nên về đi, đừng để Tiêu Yên đợi!”.
“Anh và cô ấy chia tay thật rồi!”.
An Dĩ Mặc nói.
Vi Nhã đầu óc ong ong, không thể ngờ nam nữ chính lại có thể chia tay dễ dàng như vậy, phải chăng hào quang nữ chính không có tác dụng?
“Sao lại chia tay?”.
“Cô ấy nói muốn tập trung cho sự nghiệp”.
Vi Nhã gật đầu một cái, cũng không hỏi nữa.
Quản gia đã đợi sẵn ở bên ngoài đưa các cô lên xe về Từ gia.
Xe chạy thẳng về đến trước cửa Từ gia, mẹ Từ nhanh chóng ra ngoài đỡ cô: “Mau vào nhà đi kẻo gió!”.
Bà đưa cô tới tận phòng, kêu Minh Ngọc ở lại nói chuyện phiếm với cô, còn mình bận rộn chỉ đạo mấy người giúp việc nấu nướng.
“Minh Ngọc à, cậu có biết Cố Đình đâu không?”
Minh Ngọc vốn đang hàn huyên luyên thuyên với Vi Nhã chuyện trên trời dưới biển, nhưng khi Vi Nhã nhắc tới hai chữ Cố Đình, rõ ràng nét cười trên môi cô thoáng chốc biến mất.
“Ai ya, cậu xem, để mừng cậu ra viện, tớ đã mua nó tặng cho cậu đấy!”.
Minh Ngọc lập tức lảng tránh vấn đề này, lấy ra một chiếc hộp to, bên trong là một cái váy hoa màu vàng được cắt may tỉ mỉ.
Vi Nhã cũng đưa tay sờ chiếc váy, nhưng tâm lại đang nghĩ sao tự dưng Cố Đình sau một đêm lại biến mất như vậy.
Bỗng từ đâu có một cỗ sức mạnh đâm sầm vào người cô, Tiểu Vũ vui vẻ nói: “Chị về rồi, chị không nhớ em sao?”.
Vi Nhã nhéo mũi cậu bé: “Cục bông của chị sao chị không nhớ cho được?”
Tiểu Vũ nhăn mặt bỏ tay chị ra, dù sao cậu cũng đã tuổi rồi đấy.
Như sực nhớ ra điều gì, cậu nhanh chóng bỏ ba lô xuống, với tay vào trong lục lọi một hồi: “Ba mẹ nói với em chị bị ốm, nên hôm nay em có mua loại kẹo em thích nhất cho chị này!”, vừa nói, Tiểu Vũ vừa lấy ra một gói kẹo chip chip xanh đỏ đưa cho cô.
Vi Nhã cầm lấy gói kẹo, nhưng không quên dặn dò: “Ăn ít kẹo thôi, có mấy cái răng lại sâu hết bây giờ!”.
Tiểu Vũ hừ một tiếng, tay định giật lại gói kẹo, “Em thấy chị còn nạt em được tức là chị đã khỏe rồi đấy, trả em kẹo đây!”.
Vi Nhã lập tức ôm lấy gói kẹo, “Em đã cho chị rồi thì là của chị, làm gì có chuyện lấy lại?”.
Minh Ngọc liền chen vào: “Chị ấy đang ốm, em nhường chị ấy tí đi!”.
Cuối cùng Tiểu Vũ cũng không lấy lại gói kẹo nữa, vì chị ấy bị ốm nên cậu quan tâm, muốn làm chị vui, kẹo đó cậu muốn bao nhiêu mà chẳng được.
“Hai chị em cậu vui thật đấy!” Minh Ngọc thở dài.
Nhà cô phía trên có hai anh trai, lúc nào cũng tính kế nhau hòng giành lấy gia sản, trở thành chủ công ty, hai bên gặp nhau liền cảm thấy bầu không khí không còn vui vẻ.
Vi Nhã cũng không để ý chuyện đó, lôi Minh Ngọc xuống nhà ăn cơm.
Đang bước cầu thang bỗng dưng đôi chân của cô liền dừng lại, Vi Nhã mất đà lao xuống cầu thang, may mắn có một vòng tay đỡ lấy khiến cô không bị tiếp xúc thân mật với mặt đất.
"Không sao chứ?" An Dĩ Mặc lo lắng hỏi.
Vi Nhã đứng thẳng người dậy, gạt tay hắn ra: "Không sao! Cảm ơn anh".
- ------------------------------
Bốn năm thấm thoát trôi qua.
Nhờ sự tận tình của bác sĩ và người nhà, cục máu tồn phía bên trong não của Vi Nhã cũng đã tan bớt, tuy không hoàn toàn, nhưng giờ đây cô đã có thể hoạt động bình thường như bao người khác, trừ lúc thỉnh thoảng hoạt động tay chân sẽ không theo ý cô.
Hiện giờ cô đang học ngành quản trị ở một ngôi trường nổi tiếng.
Bốn năm trước, cô tìm kiếm tung tích của Cố Đình nhưng có vẻ mọi tin tức của hắn đều bị phong toả.
Cô bị bệnh nên cũng không thể đích thân ra nước ngoài.
Hôm nay là ngày đầu tiên Vi Nhã đi thực tập.
Để tránh đánh giá không khách quan, nhà trường đã đề nghị cô thực tập ở một công ty khác.
Đó là một công ty thời trang mới thành lập cách đây hai năm, trụ sở được đặt tại Mỹ, đầu năm nay mới đặt thêm một chi nhánh ở đây.
Chỉ với hai năm, nó đã càn quét bảng chỉ số trên sàn giao dịch ở nhiều nước, trở thành hiện tượng mới nổi của giới kinh tế.
Vi Nhã mặc một chiếc váy công sở, tóc búi gọn gàng, tay cầm một cái túi da tự tin bước vào.
"Thực tập sinh Từ Vi Nhã đúng không?" Lễ tân niềm nở.
Ồ công ty đào tạo nhân viên tốt đấy!
Lễ tân tiễn cô tới thang máy.
Thang máy chạy rất lâu, đến tầng mới dừng lại.
Theo lời nhắc của lễ tân, Vi Nhã tiến đến phòng , phía trên bảng có đề phòng Tổng giám đốc.
Một Tổng giám đốc lại đích thân chỉ dạy cho thực tập sinh sao?
Đứng lặng một hồi, cuối cùng Vi Nhã quyết định gõ cửa.
"Mời vào" Bên trong phát ra âm thanh hơi trầm của người đàn ông.
Vi Nhã nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng Tổng giám đốc thoạt nhìn gọn gàng đơn giản, nhưng kỳ thực rất xa hoa, tường khắp nơi ốp gỗ, trên giá trưng bày những món bảo thạch đắt tiền.
"Xin chào, tôi là thực tập sinh mới đến, tên là Từ Vi Nhã".
Ghế giám đốc từ từ xoay lại để lộ ra một thân hình khiến người khác cảm thấy xa cách.
Người đàn ông mặc bộ vest đen nâng cặp mắt yêu nghiệt về phía cô: "Đã lâu không gặp, em khoẻ không?"..