Vi Nhã đang vùi đầu vào đống giáo trình.
Tuy rằng từng là học bá nhưng dù sao cô cũng đã không đụng tới sách vở khá lâu rồi, cần chút thời gian để đọc lại.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo.
Ai lại gọi vào tối muộn này không biết!
Vi Nhã ấn vào nút gọi: “An Dĩ Mặc đang ở trong tay tôi, nếu như cô muốn hắn lành lặn trở về thì tới nhà kho ở ngoại thành phía Tây!”.
Vi Nhã nhíu mày.
An Dĩ Mặc bị bắt cóc thì gọi cho cô làm gì?
Vi Nhã gọi điện cho mẹ An nhưng đáp lại cô là những tiếng tút dài.
Vi Nhã mệt mỏi liền gọi cho thư ký thân cận của An Dĩ Mặc, đầu bên kia liền bắt máy, giọng khá gấp gáp.
“Trợ lý Từ, có việc gì không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Không, không có chuyện gì!”
Vi Nhã hơi nghi ngờ câu trả lời này của cô ta.
“Tôi vừa nhận được điện thoại An phó tổng bị bắt cóc”
Dường như bên kia lập tức kinh ngạc: “Bắt cóc? Ở đâu?”
Vi Nhã liền thuật lại: “Nhà kho phía Tây thành phố! Nếu tiếng nữa cô không tới, bàn tay đẹp đẽ này sẽ mất ngón, sau đó cứ phút lại mất thêm ngón!”.
Cô nhớ phía bên kia là giọng của một người đàn ông, theo như Vi Nhã đoán thì hắn dùng máy chuyển đổi giọng nói.
Cô lập tức thay một bộ đồ gọn gàng, cầm theo cây quạt bên người.
Quạt à! Lần này nhờ cả vào mi rồi.
Vi Nhã lập tức lái xe tới nhà kho ở ngoại thành phía Tây.
“Tôi tới rồi đây!”
Cánh cửa nhà kho từ từ mở ra, bên trong là Đào Lệ cùng một đám đầu trâu mặt ngựa cô ta thuê.
Vi Nhã có chút kinh ngạc.
So với An gia thì Đào gia thấp kém hơn hẳn, vốn dĩ Đào Lệ sẽ không có gan làm chuyện này.
“Từ Vi Nhã, cô có biết gặp cô tôi vui thế nào không?” Đào Lệ liền cười lớn.
Cô ta biết Từ Vi Nhã vẫn còn lưu luyến An Dĩ Mặc mà! Cái thai trong bụng cô ta có lẽ cũng là của An Dĩ Mặc cũng nên.
“Cô biết không, ganh tị là đức tính tốt, nhưng thay vì cố gắng nâng bản thân lên, cô lại cố gắng kéo tôi xuống, như vậy mới không tốt đâu!”.
Vi Nhã tìm một tư thế đứng thoải mái, giang rộng vòng tay, cười nhẹ.
Nụ cười của cô quả thực khiến Đào Lệ sôi máu.
“Đào tiểu thư, tôi từng nghe cô từng rất thích An Dĩ Mặc phải không? Vậy tại sao cô lại làm vậy với hắn? Cô không sợ hắn ngày càng ghét cô sao?”.
Đào Lệ cười ha hả: “Sẽ không có chuyện đó, vốn An Dĩ Mặc không biết…” Nói đến đây, Đào Lệ liền che miệng mình lại.
“Con hồ ly tinh, không ngờ mày lại dùng thủ đoạn này để hãm hại tao, mấy người còn đứng đó làm gì, lên giải quyết ả mau lên!”.
Một đám người cao to, bắp thịt cuồn cuộn, tay cầm gậy gộc mà bước lên.
“Ha, Đào Lệ, cô sợ sao? Đối phó với một đứa con gái như tôi mà cô lại dùng tới mấy tên côn đồ này! Cô đúng là đánh giá cao tôi rồi!”.
Đào Lệ hai mắt lóe lên tia đỏ, ánh nhìn hung ác về phía Vi Nhã, giọng cười như ma quỷ địa ngục: “Chờ mày bị bắt, tao sẽ để bọn chúng mỗi người, từ từ thưởng thức từng tấc da của mày, tốt nhất là khiến đứa nghiệt chủng trong bụng mày biến mất đi!”.
Vi Nhã mỉm cười bi thương, hai tay buông thõng như đón chờ phán quyết tử hình.
“Dù sao cũng sắp không gặp lại, cô có thể cho tôi biết tung tích của An Dĩ Mặc ở đâu chứ?” Vi Nhã sờ xuống bụng, mỉm cười “Tôi và con… muốn nói lời vĩnh biệt hắn!”.
Đôi mày Đào Lệ nhíu chặt, ánh mắt lảng tránh khiến Vi Nhã hồ nghi.
Mắt Vi Nhã hơi híp lại.
Vậy nghĩa là Đào Lệ cũng không biết An Dĩ Mặc ở đâu?
Đào Lệ liền ra hiệu cho đám côn đồ vây quanh Vi Nhã.
Vi Nhã liền đưa tay ra đằng sau rút lấy cây quạt.
Năm lưỡi dao sắc bén vọt từ bên trong thân quạt ra.
Cô giống như tia chớp, để lại trên người bọn côn đồ mỗi người một vết rạch sâu, tuy không chết nhưng những gân tay, gân chân đều bị đứt.
Đào Lệ trợn mắt nhìn đám côn đồ mình thuê nằm rải rác trước mặt mà kinh hãi, bước chân run rẩy lùi ra đằng sau.
“Đừng qua đây!”
Vi Nhã chầm chậm bước tới chỗ Đào Lệ, đôi mắt lãnh đạm nhìn xuống.
“Cô có biết để được như ngày hôm nay tôi đã trải qua những gì không?” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Đào Lệ, Vi Nhã cười ha hả, lắc đầu nói: “Cô không biết đúng không? Cô có muốn thử không?”.
Đào Lệ lập tức ôm lấy đầu: “Không, tôi không muốn!”.
Vi Nhã cười lạnh: “Nhìn xem, cô muốn vượt qua tôi mà không dám đánh đổi! Làm gì có đạo lý nào như vậy?” Vi Nhã giật mạnh tóc Đào Lệ ra đằng sau: “Lúc năm tuổi, cô đang chơi bời cùng bạn bè đúng chứ? Còn xung quanh tôi đều là giáo viên.
Lúc mười tuổi sau giờ tan học cô có thể đi chơi cùng bạn bè, còn tôi phải liên tiếp tập đi tập lại một động tác, tập đến mức chân tay run rẩy, xoa bóp cả đêm cũng không hết.
Mười lăm tuổi cô cùng bạn bè học cách cầm cọ trang điểm, còn tôi, học cách cầm tài liệu hợp đồng.
Đào Lệ, cô có muốn một cuộc sống như vậy không?”.
Hiển nhiên Đào Lệ lắc đầu nguầy nguậy.
Đôi con ngươi trợn lên sợ hãi.
Vi Nhã liền đạp một cước lên đầu cô ta rồi trói chặt vào cây cột.
Sau khi xử lý xong Đào Lệ, Vi Nhã liền kiểm tra được một chiếc điện thoại, phía trên có một cái tên khá lạ: Người hợp tác.
Vi Nhã liền nhấc máy gọi.
Phía đầu dây bên kia là một giọng nữ trầm, hung ác nói: “Xử xong ả chưa?”.
Vi Nhã không đổi sắc mặt, ép giọng mình lại: “Xong rồi! Giờ thả An Dĩ Mặc ra được chưa?”.
“Tên An Dĩ Mặc này cũng điển trai lắm, rất thích hợp trở thành nam nhân của tôi! Tôi đổi ý rồi! Tôi sẽ không thả hắn ra!”.
“Cô…”
Đầu dây bên kia liền nói chen vào: “Yên tâm đi, hắn sẽ sống sót.
Một gương mặt, một thân hình đẹp như vậy, tôi không nỡ phá hủy”.
Vi Nhã thở phào một hơi: “Không sao thì tốt!”.
Nói xong cô liền dập máy, bước ra ngoài, đưa chiếc điện thoại của Đào Lệ cho ám vệ của An gia: “Tìm địa chỉ IP của số điện thoại này!”.
Bọn họ liền nhanh chóng gửi thông tin sang cho một hacker chuyên nghiệp của An thị.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại reo một tiếng, gửi cho bọn họ một cái định vị.
Vi Nhã dẫn theo ám vệ An gia tới địa chỉ được gửi tới.
….
"An phu nhân, bên bệnh viện báo đã có kết quả ADN, Cố Đình chính là đại thiếu gia An Dĩ Phong".
Quản gia sau khi nghe cuộc điện thoại từ bệnh viện, nhanh chóng thông báo cho mẹ An.
Con trai cả của bà, cuối cùng bà đã tìm thấy nó, nhưng cùng lúc chính là sự biến mất của con trai thứ.
Ông trời chẳng lẽ đang trừng phạt gia đình bà sao?
Nếu phạt hãy phạt một mình tôi, hai đứa con tôi không có lỗi gì cả.
….