Chiếc kiệu được hạ xuống, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng vén cửa rèm.
Lăng Thiên phối hợp đưa bàn tay của mình ra nắm lấy bước ra ngoài.
Tay hắn sao trắng trẻo mềm mịn vậy?
Mà tay của Nhã Nhi, hình như to hơn tay của hắn nhiều, tuy có vết chai nhưng vẫn đủ mềm mại.
“Áy ấy, sao tân lang lại bỏ khăn trùm đầu ra rồi? Như vậy rất xui xẻo” Ông mối nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đội lại cho hắn.
Không nhìn thấy gì.
Thật vướng víu!
Lăng Thiên nhìn theo bước chân đằng trước mà bước, chẳng mấy chốc đã tới sảnh chính của Yên vương phủ.
“Giờ lành đã đến! Nhất bái thiên địa!”.
Lăng Thiên liền bắt chước mấy phim cổ trang hắn xem cùng Vi Nhã, cúi đầu xuống.
“Nhị bái cao đường!”.
“Phu thê giao bái!”.
Hoàn thành xong nghi thức bái lạy, bàn tay to lớn kia lại đưa ra nắm lấy tay nhỏ của hắn, đưa hắn vào phòng trong.
“Chàng ngồi đợi ở đây! Ta ra ngoài tiếp rượu mấy vị quan khách rồi quay lại!” Giọng nói trong trong mềm mềm, thật khó tin rằng đó là một hoàng nữ, đối thủ chính của nữ chính Lý Vi Nhi.
Trong phòng hỉ lặng im không một bóng người, hắn lập tức tháo tung chiếc khăn trùm đầu cùng chiếc mũ phượng ra.
Nặng hết cả cổ.
Nhã Nhi sao đi chúc rượu lâu vậy?
Lăng Thiên hắn ngồi chờ một lúc lâu canh giờ mới thấy một bàn tay đẩy cửa ra, hắn vội vàng với lấy cái khăn đỏ trùm lên đầu.
Vi Nhã trên người có chút hơi men, theo hướng dẫn của quản gia, loạng choạng bước vào hỉ phòng, liền nhìn thấy một người đang đội khăn trùm đầu ngồi trên giường hỉ đợi cô.
Ngón tay thon dài mở chiếc khăn đỏ ra.
Một khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô.
Trước mặt hắn vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng không có vẻ ngây thơ như vị diện trước, thay vào đó là sự sắc sảo, phong lưu.
[Độ hảo cảm của đối tượng là âm điểm]
Lăng Thiên suýt nữa bật ngửa.
Mới đó đã âm điểm, thân thể này đắc tội gì với Nhã Nhi?
Lăng Thiên liền dò lại một lượt ký ức của thân thể này.
Đó là vào một đêm trăng thanh gió mát, ngay trước lễ thành thân.
Hắn quỳ trước song thân dập đầu cầu xin.
“Trong lòng con chỉ có một mình Chiếu vương.
Mong mẹ có thể tâu lại với Nữ hoàng!”
“Nhưng đây là hoàng lệnh, con không được phép chống lại!” Đôi cha mẹ già nhức đầu nói.
Chống lại hoàng lệnh là tru di tam tộc đấy.
Ngay đêm trước hôn lễ, để tỏ rõ quyết tâm, nguyên chủ đã treo cổ tự vẫn, nhưng không thành, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của phụ mẫu, vẫn là mặt mày xây xẩm bước lên kiệu hoa.
Lăng Thiên thật muốn đánh chết nguyên chủ.
Vi Nhã nhìn kỹ hắn, hơi thở phả ra mùi rượu rất nồng, cô cười thấp một tiếng: “Ai nha, Hà công tử, con trai nhà Hà đại nhân, hôm nay chàng đã gả cho bổn vương, bổn vương tuyệt không bạc đãi chàng!” Ngừng một lát, ánh mắt cô trở nên sắc bén và hiểm ác, ghé sát mặt hắn “Nhưng bổn vương ghét nhất là nam nhân không sạch sẽ!”.
Lăng Thiên cau mày.
Hắn cầm tay Vi Nhã đè cô xuống giường, ánh mắt như nước nhìn xuống: “Ý nàng là gì?”.
Bị quay cuồng một lúc, đầu óc Vi Nhã có hơi thanh tỉnh lại.
Nhìn nam nhân đè mình trên giường, ánh mắt cô trở nên phẫn nộ, lập tức đẩy hắn ra, đứng dậy nói:
“Bổn vương biết chàng không thích bổn vương, mà là hoàng muội.
Việc này bổn vương không ép chàng.
Hôm nay bổn vương ngủ thư phòng.
Sáng mai chàng dậy sớm sắp xếp vào cung với bổn vương!”
Nói xong cô bước nhanh ra khỏi cửa, để lại mình hắn trơ trọi trong phòng.
Dứt khoát vậy sao?
Ngày tháng còn dài, Lăng Thiên liền cởi bớt áo ngoài cùng những thứ trên đầu, ngả lưng xuống giường rồi ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau một tên nô bộc cầm tới một chậu nước và một chiếc khăn.
“Vương phu hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”.
Lăng Thiên cầm lấy chiếc khăn, dấp dấp nước rồi lau mặt.
Phía trên chiếc khăn liền xuất hiện những vết xanh xanh đỏ đỏ.
Hắn liền vứt chiếc khăn xuống chậu nước, chạy tới bàn gương soi.
Trang điểm sao?
Hắn liền chạy lại cầm chiếc khăn thô chùi sạch sẽ.
“Ngươi tên gì?”.
Tên nô bộc nói: “Nô tài tên Tiểu Phương.
Từ hôm nay sẽ phụng mệnh chăm sóc Vương phu.
Đợi một lát sẽ có người mang bữa sáng tới!”.
Một lúc sau một bàn thức ăn được mang tới, Tiểu Phương đứng bên cạnh hầu hạ.
“Ta mới tới đây, có nhiều chuyện chưa hiểu, ngươi có thể nói sơ qua tình hình vương phủ không?”
Lăng Thiên vừa ăn vừa nghe Tiểu Phương nói.
Nhưng càng nghe thì sắc mặt hắn càng đen thui.
Lý Vi Nhã là nhị hoàng nữ của nữ hoàng, năm tuổi được phong Yên vương, đến nay đã là tuổi.
Khác với Lý Vi Nhi thích động đao kiếm, sở thích của Lý Vi Nhã là vẽ tranh viết chữ, là nhân vật phong lưu nhất Kinh thành.
Phía dưới cô ngoài vị Vương phu mới qua cửa là hắn, còn có mấy vị thị quân nữa.
Thị quân?
Thị quân là cái gì?
Tiểu Phương liền giải thích: “Những vị thị quân này đều là nữ hoàng ban thưởng.
Chốc nữa người gặp sẽ biết thôi!”
Lăng Thiên tỏ ý đã hiểu.
Mặc dù không hiểu lắm từ “thị quân” nhưng hắn cảm thấy đây chẳng phải là từ tốt đẹp gì.
Tiểu Phương chọn cho hắn một bộ áo màu hồng phấn: “Vương phu, mong người hãy chuẩn bị để vào cung diện kiến”.
Nhìn bộ quần áo màu hồng tầng tầng lớp lớp, bên trên có thêu hoa ly trắng, Lăng Thiên cảm thấy hít thở không thông, liền xua tay: “Chọn bộ khác đi!”.
Nhã Nhi của hắn mặc màu này rất đẹp rất hợp, nhưng nghĩ lại mình mặc loại màu này….
hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Sau khi bóc lột sức lao động của Tiểu Phương, Lăng Thiên cũng chọn được một bộ đồ màu lam nhạt, hoa văn không quá yểu điệu.
“Vương phu, bây giờ cần vấn tóc trang điểm”.
Lăng Thiên nhìn Tiểu Phương như nhìn thấy kẻ thù.
Hắn tuy mới xuyên nhưng có mang theo ký ức của nguyên chủ, vẫn biết được nam nhân ở đây ăn vận như thế nào.
Tóc vấn tỉ mỉ, cài trang sức, hoa đỏ hoa trắng, gương mặt phấn hồng cùng đôi môi được tô đỏ chót.
Hắn thích nhìn Nhã Nhi của hắn trang điểm như vậy, nhưng bảo hắn tự mình trang điểm thành như vậy thì không.
Ánh mắt hiểm ác của Lăng Thiên khiến Tiểu Phương toát mồ hôi hột.
Hầu hạ Vương phu thật mệt mỏi quá!
Lăng Thiên yêu cầu hắn bỏ qua bước trang điểm.
Còn tóc cùng lắm là vấn đơn giản, không có hoa hoét gì hết.
“Vạn lần không được thưa Vương phu!” Tiểu Phương kêu lên.
Vào cung diện kiến nữ hoàng, không thể xuề xòa được.
Thật muốn đập chết tên nô tài này.
Lăng Thiên hít sâu một hơi, cuối cùng cũng để Tiểu Phương tân trang cho hắn, nhưng với điều kiện trang điểm tối giản nhất có thể.
Sau một hồi bị giày vò như đánh trận, cuối cùng Lăng Thiên cũng bước ra khỏi cửa.
“Mời vương phu đi theo nô tài”.
Tiểu Phương nhanh chân đi trước, Lăng Thiên hờ hững bước theo sau.
Yên vương phủ rộng lớn, hồ nước, vườn hoa, hòn non bộ không sót món nào.
Phía xa xa là một đám nam nhân ăn mặc lòe loẹt yểu điệu.
Tiểu Phương cười cứng đơ: “Vương phu, bọn họ chính là Thị quân của Yên vương”..