Vi Nhã ôn nhu cười, cánh tay dùng lực đẩy hắn xuống giường, sau đó… đắp chăn cho hắn.
Lăng Thiên thắc mắc: “Không làm gì sao?”
Vi Nhã hỏi lại: “Chàng muốn làm gì?”
“Thì…” Lăng Thiên liền quay mặt đi, hai vành tai ửng đỏ.
Nếu không phải hắn quay mặt, có lẽ Vi Nhã sẽ thấy khuôn mặt đỏ au của hắn rồi.
“Chàng nghỉ ngơi đi!” Nói xong Vi Nhã ra ngoài rồi khép cửa lại.
Nửa đêm còn đi đâu?
Lăng Thiên liền xốc chăn lên, đi theo ra ngoài.
Thư phòng bên kia ánh nến leo lắt, Vi Nhã không biết đang đọc cái gì mà chăm chú vô cùng.
Lăng Thiên không tiện làm phiền, bèn quay gót trở về phòng.
- --------------------
Mấy hôm nay tuy Vi Nhã tối nào cũng qua phòng Lăng Thiên, nhưng không hề ở lại qua đêm mà luôn cắm rễ ở thư phòng.
[Đã tìm thấy mảnh ngọc tiếp theo!]
Lăng Thiên đang tập gậy ở sân trước, nghe thấy tiếng hệ thống lập tức dừng lại.
[Ở Điền Châu]
Điền Châu chính là khu vực hai mươi hộ bị hạn hán mất mùa.
Miếng ngọc này đúng là tai hoạ giáng đầu.
Nhưng tại sao tới giờ hệ thống mới thông báo?
[Càng về sau cấp nhiệm vụ càng khó, mảnh ngọc cũng càng khó phát hiện]
Đã biết địa điểm, tới giờ là làm sao có thể tới được Điền Châu!
Lăng Thiên liền ném cây gậy cho Tiểu Phương.
Vi Nhã vừa trở về, Lăng Thiên đã đợi cô ở phòng khách.
Vương phu rất ít khi tới phòng khác, trừ phi cô gọi.
Hôm nay lại chỉnh chu ngồi ở đây, chắc chắn có chuyện.
Lăng Thiên vừa thấy bóng Vi Nhã, trên nét mặt hiện ra sự vui vẻ, cho tới khi hắn thấy một cái bóng lấp ló phía sau.
Chẳng phải nam chính sao?
“Đây là…”
Vi Nhã nheo mi tâm: “Là Chiếu vương phu”
Vi Nhã hơi quan sát thần sắc của Lăng Thiên, liền tiếp tục: “Không hiểu hắn cãi nhau gì với hoàng muội mà lang thang ngoài đường, cho nên đưa về đây!”.
Lăng Thiên không nói gì, chỉ sai người hâu mang một đĩa hoa quả ướp lạnh ra, dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn cô: “Nàng chắc mệt rồi! Ta có cho người làm một ít hoa quả ướp lạnh, ăn thử đi!”.
Vi Nhã cười nhẹ, thưởng thức bữa ăn nhẹ mà vương phu chuẩn bị, tâm tình không khỏi nhẹ nhõm.
“Cái này chàng làm như thế nào vậy? Thoải mái quá!”.
Lăng Thiên cười.
Hắn biết Vi Nhã thích ăn hoa quả, liền cho người chuẩn bị một đĩa hoa quả thập cẩm.
Tới khi hắn thấy Tiểu Phương xách một xô nước, nước bên trong trong vắt, lại mát lạnh, liền đem hoa quả ngâm nước lạnh một lượt, sau đó nhanh chóng cắt ra.
Sau khi cắt chuẩn bị một thùng nước lạnh, đặt đĩa hoa quả vào trong đậy lại.
Tuy hiệu quả không được như đá viên, nhưng may mắn là cô thích.
Lê Viễn Dương nhìn bọn họ, đặc biệt là Lăng Thiên, trong lòng thật ghen tị.
Chiếu vương tuy đã thành thân với hắn nhưng trong lòng ít nhiều vẫn còn lưu luyến Hà công tử.
Hà công tử thành thân với Yên vương lại được Yên vương nuông chiều như vậy.
Năm đó hắn gặp Yên vương ở bữa tiệc chiêu đãi sứ thần ở nước hắn.
Hắn một thiếu niên mới lớn, lần đầu nhìn thấy Yên vương ôn nhuận phong lưu, trên người luôn toát ra cảm giác dễ gần, hắn liền nhung nhớ không thôi.
Hắn liền xin mẫu hoàng cầu thân với bên Nữ nhi quốc, không ngờ mẫu hoàng hắn nhanh chóng đồng ý.
Chỉ có điều người thành thân với hắn không phải Yên vương, mà là Chiếu vương, là một người tính cách trái ngược với Yên vương.
Lê Viễn Dương sau khi thành thân với Chiếu vương, tuy không phải là người mình mong muốn, nhưng dù sao cũng đã chung sống một thời gian, không phải không có tình cảm.
Tính cách hai người đều mạnh mẽ, không tránh khỏi xung đột.
Nhưng điều hắn không ngờ được là Lý Vi Nhi lại nói: “Nếu như là Hà Thế Thiên, chắc chắn chàng sẽ không chống đối ta như chàng!”.
Lời nói đó giống như vết dao cứa vào tim hắn.
Không thể chấp nhận, hắn liền nửa đêm trốn ra ngoài Chiếu vương phủ, nhưng lại không có nơi tá túc khác.
Trong lúc hắn túng quẫn, Yên vương lại là người đưa tay ra nâng đỡ hắn.
Tại sao nữ nhân ở đây, cứ một lần chà đạp trái tim của hắn, lại một lần gieo hy vọng cho hắn vậy?
Lê Viễn Dương lập tức thu hồi tầm mắt.
Vi Nhã ăn xong liền nói với hắn: “Bổn vương sẽ bảo tam hoàng muội tới đón ngươi về!”.
Nghĩ tới Lý Vi Nhi lại tức, Lê Viễn Dương liền cầu: “Yên vương điện hạ, có thể để ta ở Yên vương phủ vài ngày không?”.
Bây giờ hắn không muốn giáp mặt Lý Vi Nhi.
Vi Nhã không nói hai lời, liền dặn quản gia cho người tới Chiếu vương phủ thông báo.
Một lát sau Lý Vi Nhi liền có mặt ở Yên vương phủ.
“Làm phiền Nhị hoàng tỷ rồi!”.
Lý Vi Nhi nói, hai tay liền kéo Lê Viễn Dương ra khỏi cổng.
Nhưng Lê Viễn Dương sống chết không đi, liên tục kêu gào.
“Đồ nữ nhân thô bạo, ta sẽ không về đâu!”.
Tính cách này, so với Yên vương phu cũng một chín một mười.
Yên vương phu giận lên cũng đáng sợ lắm.
“Hai người giải quyết xong thì về đi!” Vi Nhã không có tâm trạng mà nhìn hai người họ đôi co, nắm tay Lăng Thiên dắt trở vào.
Lê Viễn Dương liền gọi với theo: “Yên vương điện hạ, xin hãy giúp ta!”.
Vi Nhã làm như không nghe thấy, một mạch đưa Lăng Thiên đi thẳng tới thư phòng.
“Nói đi! Chàng muốn làm gì nào?”.
Lăng Thiên giả ngơ giả điếc: “Nàng muốn nói gì?”
Vi Nhã cười thấp vài tiếng: “Đừng tưởng ta ít ở trong phủ thì sẽ không biết.
Từ lúc bước chân vào Yên vương phủ, chàng còn chưa đặt chân tới nhà bếp một lần, vậy mà hôm nay lại cắt hoa quả cho ta ăn”.
Lăng Thiên sắc mặt liền ảm đạm một hồi.
Đúng là Vi Nhã lúc nào cũng tinh tế.
Hắn cũng không vòng vo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ta muốn tới Điền Châu!”
Vi Nhã vẻ mặt liền nghiêm túc trở lại.
Hà thừa tướng vốn xuất thân ở vùng Lĩnh Châu, cha hắn xuất thân ở vùng Tinh Châu, hắn tới Điền Châu làm gì?
“Chẳng phải hai mươi hộ chưa thu được tiền đều ở Điền Châu sao? Ta muốn tới đó xem” Lăng Thiên biết Vi Nhã chắc chắn sẽ nghi ngờ, nên đã chuẩn bị sẵn một lý do thỏa đáng..