Sau một canh giờ, Lăng Thiên hoàn hảo không tì vết bước ra khiến trái tim treo lơ lửng của Vi Nhã giống như hạ cánh an toàn.
Cô lập tức bước tới: “Không sao chứ?”
Lăng Thiên bĩu môi: “Nhà lao tầm thường quá!”
Vi Nhã hơi ngơ ra.
Tầm thường?
Đây là khu vực chuyên bắt giữ những tên phạm nhân quan trọng, muốn bò khỏi đây phải đi qua bốn lớp cửa, mỗi lớp cửa có hai người canh gác, còn chưa kể cai ngục liên tục tuần tra, dụng cụ tra tấn cũng thái hơn rất nhiều.
Vậy mà hắn bảo rằng nhà lao này tầm thường?
Nhà lao này còn tầm thường thì còn nhà lao nào bình thường nữa?
“Quá bẩn, hơn nữa những cách tra tấn quá dễ dãi cho bọn họ rồi!”
Ngục thất của Lăng gia không chỉ dùng tra tấn trên cơ thể, mà còn tra tấn trên phương diện tinh thần.
Hai tên cai ngục lập tức đưa tên phạm nhân trở lại ngục giam.
Bọn họ rất tò mò không biết Yên vương phu đã ở trong đó làm gì.
Vi Nhã cũng vô cùng tò mò.
Lăng Thiên nhếch mép cười: “Muốn biết?”
Vi Nhã hào hứng gật đầu.
“Đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ nói cho nàng biết!” Hắn không làm ăn lỗ vốn.
Hơn nữa đây còn là bí mật quốc gia.
Vẻ mặt Vi Nhã lập tức xụ xuống.
“Được, ta đáp ứng!”
Lăng Thiên mở to mắt nhìn cô, thoáng chốc cứng người.
“Nàng… không hỏi ta muốn gì sao?”
Vi Nhã đáp rất tự nhiên, giống như vốn nó phải vậy: “Tất nhiên rồi! Vương phu của ta muốn gì, ta cũng sẽ cố gắng đáp ứng!” Chẳng phải hắn không muốn sinh con, cô cũng đã đáp ứng rồi sao?
Lăng Thiên bất chợt cảm thấy tim mình giống như một chiếc búa hung hăng đập vào, từng hồi từng hồi rung lên thình thịch.
Đám cai ngục nhìn hai người bọn họ rồi kéo nhau đi tuần tra.
Lăng Thiên đột nhiên ôm chặt Vi Nhã.
Vi Nhã đưa bàn tay lên vỗ nhẹ lưng hắn, hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
“Sao nàng tốt với ta như vậy?” Vi Nhã cảm thấy Lăng Thiên đang xúc động.
Cô tiếp tục vỗ nhẹ lên lưng nam nhân.
Từ lúc gặp cô, cô đã luôn tốt với hắn như vậy.
Lăng Thiên cảm thấy cô chính là người tốt với hắn nhất trên đời này.
Cho dù qua bao nhiêu thế giới, cho dù hắn hay cô không còn ký ức về đối phương.
cô vẫn luôn tốt với hắn như vậy.
“Vì chàng là vương phu của ta!”
“Không còn lý do gì sao?” Lăng Thiên tham lam chờ đợi một câu trả lời khác.
Vi Nhã cười nhẹ: “Lý do đó còn chưa đủ sao?” Cho dù cô vì ngoại cảnh tác động phải thành thân với hắn, nhưng tới lúc này ngay cả bản thân cô cũng đã coi hắn là phu lang của mình rồi.
Cho dù hắn có xấu xa, có hay ghen tuông giận hờn, lại ngạo kiều, đủ loại tật xấu, thì hắn cũng là vương phu của cô, là người khiến cô rung động.
Lăng Thiên lắc đầu nguầy nguậy: “Không đủ!”
“Tham lam quá không tốt đâu!” Vi Nhã gỡ tay hắn ra, đưa hắn ra khỏi nhà lao, tận hưởng ánh nắng mặt trời.
Cô quay lại hỏi hắn: “Yêu cầu của chàng là gì?”
Lăng Thiên đáp: “Hiện tại ta chưa nghĩ ra!”
Vi Nhã gật đầu: “Vậy thì cứ nghĩ đi rồi nói cho ta biết!”
Vi Nhã nhận được tin báo phải vào cùng gấp, đành để người hầu đưa hắn về.
Lăng Thiên trở về Yên vương phủ liền gặp hai gương mặt hơi quen thuộc.
Với hắn thì vẫn còn lạ lẫm, nhưng với thân thể này thì không thể quen hơn.
Người cha kế cùng đứa con của ông ta.
Cha Hà đang ngồi ở ghế khách cùng Hà Thế Cẩn.
Xe ngựa dừng lại trước cổng, bọn họ cười tươi ra ngoài đón tiếp.
Người khác không biết còn nghĩ bọn họ mới là chủ nhân của cái phủ này.
Cha Hà lập tức ra dáng một vị trưởng bối, mặt ngước lên trời, bày ra giọng điệu của kẻ bề trên: “Phụ thân thấy con lâu không về thăm nhà, liền cùng em con qua đây thăm con một chuyến.”
Lăng Thiên cau mày.
Hóa ra là có ý đồ.
Hắn muốn xem hai cha con ông ta định giở trò gì.
Thời còn ở thế giới thực, Nhã Nhi đã không ít lần kéo hắn cùng xem phim cung đấu.
Hắn liền cảm thấy một đống phi tần tìm cách hãm hại nhau vì một nam nhân quả thật ấu trĩ và nhàm chán.
Nhưng bộ dáng cha Hà cùng Hà Thế Cẩn bây giờ cũng không khác là bao so với những nữ nhân trong đó cả.
Cha Hà lắc đầu: “Con xem, Cẩn Nhi cũng sắp tới tuổi cưới gả rồi! Phụ thân muốn gửi nó tại đây, nhờ con rèn giũa.
Nghe nói quan hệ giữa con với vương gia rất tốt.
Cho dù nửa năm chưa có tin mừng, vương gia vẫn sủng ái con như cũ.
Con nói với ngài ấy, có thể để Cẩn Nhi ở đây một thời gian không?”
Lăng Thiên lúc này mới vỡ ra.
A! Bọn họ muốn thông qua hắn tìm tới Nhã Nhi.
Người tới nhờ vả ít ra phải mang theo quà cáp chứ?
Lăng Thiên cười lạnh trong lòng.
Tới nhờ vả nhưng thái độ giống như việc này là kinh thiên địa nghĩa.
Hắn không làm chính là có lỗi với cha mẹ, có lỗi với đệ đệ, cũng có lỗi với thê quân.
Bọn họ cho rằng hắn dễ bắt nạt như nguyên chủ sao?
Lăng Thiên đi tới ngồi vào ghế chủ vị, đắc ý nhìn ánh mắt kinh hãi của hai cha con Hà Thế Cẩn.
Ghế chủ vị là nơi thế nào?
Cha Hà còn chưa dám nghĩ tới việc ngồi lên ghế chủ vị của Hà thừa tướng.
Vậy mà hắn dám ngồi vào ghế chủ vị của Yên vương, hơn nữa người xung quanh luôn cúi đầu cung kính với hắn.
Đã nghe Yên vương sủng ái vương phu như thế nào, nhưng đến nay tận mắt nhìn thấy thì bọn họ mới thấy được đây chính là sủng ái vô hạn.
Hà Thế Cẩn cắn chặt hàm răng.
Dựa vào cái gì mà một người như Hà Thế Thiên lại dễ dàng có được tình yêu của cả Yên vương và Chiếu vương?
Lăng Thiên liếc mắt nhìn hai cha con họ, cười âm hiểm: “Được thôi! Đệ đệ cứ ở lại đây một thời gian để bổn vương phu bồi dưỡng!”
Cha Hà và Hà Thế Cẩn cảm thấy thật kinh ngạc.
Bọn họ không nghĩ chuyến đi này lại dễ dàng như vậy.
“Còn chuyện gì không?” Lăng Thiên mệt mỏi phất tay, ý bảo muốn đi nghỉ ngơi, vô ý lộ ra cánh tay trắng trẻo có chút vết đỏ như muỗi đốt.
Cha Hà cùng Hà Thế Cẩn nhanh mắt nhìn qua, không thấy thủ cung sa nữa, đáy mắt lập tức u tối.
Nghe nói đã nửa năm trôi qua mà hắn và Yên vương chưa có tin vui.
Nghĩ tới đây, cha Hà liền bình phục tinh thần.
Ông ta cười gượng: “Vương gia không đi cùng con sao?”
Lăng Thiên đáp: “Nàng ấy có việc vào cung rồi!”
Cha Hà nói thêm dăm ba câu rồi rời khỏi.
Trước khi đi, ông ta kéo Hà Thế Cẩn lại dặn dò: “Hiện tại vương gia rất sủng ái Hà Thế Thiên, con nhớ kỹ đi theo Hà Thế Thiên sẽ có nhiều cơ hội gặp ngài ấy hơn.
Lúc gặp ngài ấy, cần làm những gì không cần ta dạy nữa chứ?”
Hà Thế Cẩn gật đầu: “Con đã hiểu!”
“Hà Thế Thiên! Bám được vào Yên vương thì nghĩ mình lên được cành cao sao? Ngu ngốc!” Cha Hà lẩm bẩm.
Sớm muộn chức vị này cũng thuộc về con ông mà thôi.
Lăng Thiên đứng trốn ở phía sau cổng nghe hết kế hoạch của hai cha con họ, nhếch miệng cười lạnh.
Hà Thế Cẩn tạm biệt cha Hà đi vào trong.
Lúc này Lăng Thiên đã rời đi.
Hắn phân phó tổng quản sắp xếp phòng cho Hà Thế Cẩn.
Tổng quản gật đầu.
“Chiếu vương phu sao rồi?” Lăng Thiên hỏi.
Hồi đó hắn giận Vi Nhã nên cũng không thèm nói chuyện với cô, lúc này có chút tò mò.
Nhưng hắn không muốn qua đó.
“Chiếu vương phu mười ngày trước đã bế con rời đi rồi ạ!”
Bế con rời đi sao?
Này… hắn mới mổ bụng đó!
Sức trâu hay sao mà rời đi hay vậy?
“Đi đâu?”
Tổng quản lắc đầu: “Không ai biết ngài ấy đi đâu cả.
Chỉ để lại một phong thư tạ ơn vương gia đã cho tá túc nhờ một đêm! Hiện giờ vương gia đã cho người tìm kiếm rồi ạ!”
Nhận thấy sự im lặng đáng sợ của vương phu, tổng quản cảm thấy mình vừa lỡ lời, liền giải thích thêm: “Dù sao Chiếu vương phu cũng là hoàng tử của nước khác, hiện giờ vừa mới mang thai mà lại mất tích, dù thế nào cũng khó ăn nói với bọn họ.
Vương gia là vì hoàng thất, vì triều đình xã tắc…”
Lăng Thiên ngắt lời bà ta: “Ta biết rồi! Ta chỉ thắc mắc Chiếu vương phu mới mổ bụng sinh con, tại sao lại có thể đưa con bỏ đi sớm như vậy? Không sợ gặp nạn giữa đường sao?”
Tổng quản cúi đầu.
Chẳng phải do ngài đuổi người ta đi sao?
“Không biết ai nói với ngài, nhưng sinh con không phải mổ bụng đâu ạ!”
Vương phu này tới từ đâu không biết, chẳng lẽ trước khi thành thân không được người khác dạy về việc sinh con sao?.