“Nhã Nhi về phủ chưa?” Lăng Thiên gấp gáp hỏi.
Quản gia hơi thừ người nhìn hắn, chưa kịp định thần.
“Vương gia về phủ chưa?” Sợ rằng quản gia không hiểu, hắn liền hỏi lại lần nữa, nhưng đổi thành “vương gia”.
Quản gia cung kính thưa: “Ngài ấy đang ở bên trong thư phòng, chuẩn bị để ngày mai lên đường!”
Lăng Thiên nghe được câu trả lời, lập tức chạy tới thư phòng.
Vi Nhã đang lặng ngắm bộ khôi giáp màu bạc cùng cây kiếm sắc bén.
Thấy Lăng Thiên đi vào, cô liền thu tay lại.
“Nghe nói hôm nay chàng qua thừa tướng phủ?”
“Cũng tốt, để Hà đại nhân che chở cho chàng trong thời gian này, ít ra mẫu hoàng cũng sẽ dè chừng bà ấy!”
Lăng Thiên không nói không rằng, tiến lên trên một bước, bàn tay rắn chắc xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nàng lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng cho rằng ta yếu ớt như vậy sao?”
Vi Nhã cười ngọt ngào: “Ta biết chàng rất thông minh, rất tài giỏi, nhưng ta không hi vọng chàng phải đương đầu với mọi sóng gió ngoài kia, cứ an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh ta!”
Trái tim của hắn bất chợt chùng xuống.
Cô nói lời trong lòng của mình, lại giống như đang ám chỉ hắn.
Hắn cũng biết rằng cô rất tài giỏi, cô rất lý trí, rất quật cường.
Nhưng hắn không hi vọng cô mạnh mẽ như vậy, điều đó sẽ khiến hắn trở nên vô dụng trong mắt cô.
Hắn luôn cho rằng tình cảm cũng giống như làm ăn, cô và hắn muốn ở bên nhau thì phải có sự ràng buộc, người cho kẻ nhận, đôi bên cùng có lợi.
Vì vậy hắn luôn lo sợ rằng một khi lợi ích của hắn cho cô chưa đủ, một ngày nào đó cô sẽ rời bỏ hắn.
…
“Thằng con ngốc nghếch, có đứa yêu thương nó như vậy mà còn đa nghi này nọ” Mẹ Lăng vắt tay lên trán, biểu tình bất lực.
Ra đường đừng có nói Lăng Thiên là con trai bà.
Đoạn bà quay sang người bên cạnh, một bác sĩ đang mặc áo blouse trắng, thở dài nói: “Lão Lý à, có cách nào để thằng con nhà tôi nó hiểu không?”
Lý Hoành đang ngồi ghế bên, cùng mẹ Lăng nhìn vào màn hình lớn, ngón tay chà nhẹ lên bờ môi mỏng: “Cho thêm chút thích là được!”
Lăng Thiên căn bản vẫn còn xem nhẹ việc mình xuyên qua các vị diện.
Với hắn mọi thứ bên trong vị diện đều là ảo, chỉ có tâm tình của hắn là thật.
Hắn căn bản không quan tâm chuyện xung quanh.
…
[Chủ nhân! Có nhiệm vụ phụ.
Để cho ký chủ dẫn quân đánh trận lần này] Hệ thống thông báo.
Lăng Thiên muốn bóp chết hệ thống
Bên ngoài phủ Yên vương, tổng quản hớt hải chạy tới thông báo: “Hoàng tử A Đồ Na đang ở đây!”
Vi Nhã lập tức đứng dậy ra ngoài, Lăng Thiên cũng theo cô bước ra.
Hoàng tử A Đồ Na dẫn cả một đoàn người tới, khí thế bức người, cao ngạo nhìn Lăng Thiên đang đứng bên cạnh Vi Nhã: “Nhan sắc cũng không tệ, nhưng không bằng bổn hoàng tử.
Vậy bổn hoàng tử có gì không bằng hắn, khiến cho ngài bất chấp phải dẫn quân ra trận, trở thành tội đồ của cả đất nước?”
Vi Nhã nhìn Lăng Thiên, ánh mắt nhàn nhạt, nụ cười nhẹ như gió xuân: “Bổn vương sẽ không vì nam nhân nào mà từ bỏ trách nhiệm của một thành viên hoàng thất.
Ngược lại là Tây Lạp các ngươi, đừng tưởng chúng ta không biết Tây Lạp vài năm qua bí mật liên hệ với Ba Thục.
Một bên Ba Thục gả đại hoàng tử Lê Viễn Dương cho Lý Vi Nhi, một bên Tây Lạp gả ngươi sang cho bổn vương, tạo thành thế gọng kìm, dần dần thôn tính nước ta từ bên trong.
Lăng Thiên khẽ đặt tay lên vai cô.
Nhã Nhi cô ấy biết hết, chỉ là cô ấy không nói với hắn mà thôi.
A Đồ Na híp mắt nguy hiểm: “Vậy cho nên?”
“Bổn vương sẽ chặt đứt cái ý nghĩ viển vông của các ngươi lại!” Vi Nhã cười nguy hiểm “Khó có cơ hội hoàng tử A Đồ Na tự đưa mình tới cửa, người đâu, bắt hắn lại!”
Từ bốn phía ngõ ngách, quân lính ẩn nấp đồng loạt xếp thành hàng, khí thế vang dội khiến đám quân nhỏ nhoi của A Đồ Na sợ hãi.
Đứng đầu đội quân đó chính là Chiếu vương tam hoàng nữ Lý Vi Nhi.
“Bắt bọn chúng lại!” Lý Vi Nhi lạnh giọng nói.
Bỗng từ bên trong một tên Tây Lạp đẩy con tin ra uy hiếp.
A Đồ Na cười: “Yên vương, ngươi nghĩ ta chưa chuẩn bị gì đã tới đây sao?”
Con tin cùa bọn chúng chính là Chiếu vương phu Lê Viễn Dương cùng đứa con đỏ hỏn trong tay hắn.
Lăng Thiên không hiểu sau khi mất tích với cái thân thể tàn tạ đó lâu như vậy mà hắn vẫn còn nuôi được đứa bé.
“Viễn Dương!” Lý Vi Nhi xúc động gọi lớn.
Lê Viễn Dương ôm chặt đứa con trong tay, nước mắt lăn trên gò má.
“Vương gia, đừng lo cho ta và con, hãy làm việc nàng nên làm!” Hắn đã chuẩn bị rồi.
Cho dù không thể lấy được tâm của nàng, cũng có thể vì nàng làm chút gì đó, khiến nàng mãi mãi nhớ tới hắn, giống như vết chu sa.
Kiếp này nàng nợ ta, kiếp sau mong nàng có thể tới tìm ta để trả.
Lý Vi Nhi gằn giọng: “Phải làm gì ngươi mới thả Viễn Dương ra?”
A Đồ Na bình thản nói: “Rút quân! Để chúng ta rời khỏi! Hơn nữa ba vạn quân biên giới Nữ nhi quốc cũng rút về hết!”
Lý Vi Nhi cắn môi nói: “Được!”
Lý Vi Nhã cau mày: “Tam hoàng muội, ba vạn quân đã tập trung đông đủ, bây giờ muội bảo rút là rút sao? Làm như vậy nhuệ khí của quân lính sẽ giảm xuống!”
Lý Vi Nhi hét lớn: “Ta biết! Nhưng đó là cách duy nhất để cứu Viễn Dương!” Nàng hận lắm.
Nàng cũng muốn giết đám người Tây Lạp nhăm nhe xâm lược bờ cõi.
Nhưng còn Viễn Dương, còn con của nàng…
Lý Vi Nhi quay lại nói với phó tướng: “Cho người rút quân!”
Người Nữ nhi quốc nổi tiếng trọng chữ tín, nói rút quân là rút quân.
A Đồ Na cho người thả Lê Viễn Dương ra, trước khi đi còn không quên châm chọc: “Nữ nhân vĩnh viễn cũng chỉ là nữ nhân!”
Câu nói này lọt vào tai Lăng Thiên, hắn liền nhíu mày, nghi ngờ về thân phận của A Đồ Na.
Lúc này Lý Vi Nhi đã nhảy xuống ngựa, chạy tới ôm lấy Lê Viễn Dương cùng đứa con mà an ủi.
“Tại sao… lại cứu ta?” Lê Viễn Dương vẫn chưa hết kinh hỉ.
Lý Vi Nhi vì hắn và con mà cho người rút quân.
Lý Vi Nhi ôn nhu xoa đầu hắn: “Tất nhiên vì chàng xứng đáng!” Những ngày tháng không có Lê Viễn Dương, Lý Vi Nhi luôn cảm thấy buồn bực trống vắng, lại lo lắng bất an.
Tới lúc này nhìn thấy, ôm đc người trong tay, nàng mới an tâm thở phào.
Nhìn hai người họ ân ái như vậy, Vi Nhã cũng có chút xúc động.
Cô tìm kiếm bàn tay Lăng Thiên, nắm chặt lấy.
An ủi Lê Viễn Dương xong, Lý Vi Nhi quay sang nói với Vi Nhã: “Nhị hoàng tỷ, việc rút quân về muội sẽ chịu trách nhiệm.”
Vi Nhã rũ mắt: “Ừm!” Cô kéo Lăng Thiên quay vào trong, Lý Vi Nhi nhìn theo bóng hình Lăng Thiên, ánh mắt hiện lên chút hoài niệm.
Hà Thế Thiên, chúng ta từ nay đều có cuộc sống riêng.
Ta có người mình bảo vệ, chàng cũng có người mình yêu thương.
Cuộc gặp gỡ năm đó, hãy để chúng bay theo gió đi!
- ------------------------------------------
Nhân dịp năm mới xuân Nhâm Dần , chúc mọi người an khang thịnh vượng, vạn sự như ý và đừng quên tiếp tục ủng hộ mình nha.