Vi Nhã không nói gì, đôi mắt sắc lẹm liếc A Đồ Na một cái rồi rời khỏi.
“Tìm được cách chưa?” Trở về dịch quán, Vi Nhã híp mắt, hỏi ám vệ vừa xuất hiện.
Tên hoàng tử kia tưởng chỉ có mình hắn biết giải độc sao?
Ám vệ lắc đầu.
Vi Nhã thở dài một hơi: “Ở Tây Lạp có một vị gọi là độc y thánh nữ.
Nhưng có điều vị thánh nữ này không chịu ở yên một chỗ.
Ngươi nghĩ cách đi tìm bà ta!”
Ám vệ ngờ vực: “Nhưng không có bất cứ manh mối gì, làm sao có thể tìm?”
Vi Nhã lấy ra một tấm bản đồ, dùng bút lông đánh dấu lên đó.
“Đây là địa điểm bà ta đã đi qua.
Phu Hộ, Lục Châu, Thiên Khư, …” Vi Nhã vừa nói vừa khoanh tròn các địa điểm.
Ám vệ sửng sốt: “Những địa điểm này… lấy Điền Châu của chúng ta làm tâm!”
Vi Nhã đưa mắt nhìn ám vệ, tỏ ý “Ngươi đã đoán đúng”.
Xem ra Điền Châu đó thực sự chứa quá nhiều bí mật.
Nhưng thời gian bây giờ chỉ còn tám ngày, Lăng Thiên không thể đợi cho tới lúc cô tìm thấy vị vu y kia.
Tên A Đồ Na đó quả nhiên đã có tính toán trước.
Vi Nhã siết chặt hai tay, hạ lệnh cho người chuẩn bị.
A Đồ Na ngồi rung đùi tự đắc, nhìn vẻ mặt của mỹ nhân hoa hồng thực khiến tâm tình của hắn vui vẻ.
Không biết Lăng Thiên khi nghe được tin người phụ nữ của mình chấp nhận làm người phụ nữ của kẻ khác, không biết sẽ mang tâm trạng như thế nào nhỉ?
Nghĩ tới đây, A Đồ Na cảm thấy đặc biệt phấn khích.
…
Lăng gia.
“Lão gia, ở bên ngoài có người muốn gặp ngài!”
Ba Lăng đang ngồi đọc báo, nghe thấy quản gia nói vậy, hơi hạ mắt.
“Ai vậy?”
“Đường Chấn Hiệp!”
Ba Lăng gấp báo trong tay lại: “Cuối cùng cũng đến!”
Ba Đường vào trong, sắc mặt vô cùng không tốt.
Ba Lăng rất lịch sự mời ông ngồi xuống.
“Lăng Lâm!”
Vị quản gia Lăng Lâm liền hiểu ý, ra ngoài chuẩn bị trà.
“Ông thông gia!”
Ba Đường ngồi xuống tràng kỷ, quắc mắt nhìn ba Lăng: “Ai là thông gia với ông? Con gái tôi đâu?”
Lăng Lâm mang vào một ấm trà cùng một đĩa bánh quy, không để ý tới sự tức giận của ba Đường mà từ tốn rót trà vào chén.
“Mời!”
Sau khi Lăng Lâm đi, ba Lăng mới nói: “Ông yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Cái gì mà không có chuyện gì? Nhã Nhi là con ông, bây giờ mất tích như vậy, làm sao ông có thể yên tâm?
“Ông uống tách trà cho hạ hoả đã!” Ba Lăng rất thuần thục mà đẩy tách trà sang.
Nhưng không nhận được thiện ý từ ba Đường.
“Tôi tới đây không phải để uống trà.
Con tôi đâu?”
Lão hồ ly Lăng Tiêu Hằng này rốt cuộc có ý đồ gì? Ba Đường nghe không ít truyền kỳ về nhà họ Lăng, bất giác thành kiến về nhà họ cũng tăng lên.
Mafia, xã hội đen, hắc bạch hai giới ông ta đều nhúng tay vào.
Trước đây còn có câu chuyện ông ta đã ngầm khiến cho năm người anh em ruột của mình phải chết.
Nhưng đáng sợ là ông ta vẫn có thể bình thản ngồi uống trà, nói chuyện nhân quả con người, không hề cảm thấy hai bàn tay mình thấm đầy máu.
Ba Lăng thấy ba Đường không có thiện chí, cũng không cảm thấy mất tự nhiên.
Ông cầm một cái bánh quy trên đĩa, thưởng thức vị thơm ngọt của bơ hoà quyện cùng vani.
Thơm thật!
“Con gái ông, rất thích hợp với gia đình tôi!” Ba Lăng nghiêm túc nói.
Vẻ mặt của ba Đường lúc này không thể tin nổi.
Xong rồi, xong rồi! Cải trắng nhà ông sắp bị gia đình sói xám nhổ đi.
“Tôi muốn sau chuyện này, tới tìm ông bàn chuyện hôn sự!”
Giọng điệu ba Lăng nói với ba Đường, không giống như thương lượng bàn bạc, mà chính là thông báo.
Cho dù ba Đường có đồng ý hay không, chuyện này cũng đã định.
“Ông coi thường Đường gia quá rồi đó!”
“Vậy sao?” Ba Lăng cười “Cho dù con bé đang nằm trong tay chúng tôi?”
Bàn tay đang để trên tay ghế của ba Đường hơi siết lại.
Ông muốn con gái học cách đương đầu với thử thách, nhưng không tới mức như thế này.
“Đường lão gia, ông cũng can đảm đấy.
Đích thân ông vào địa bàn của Lăng gia, mà không sợ hãi gì sao?” Không đợi ba Đường nói, ba Lăng liền tiếp tục: “Ông có muốn xem con gái ông đang làm gì không?”
Ba Lăng dẫn ba Đường tới một căn phòng ở một nơi bí mật.
Ở đây chiếu một màn hình rất lớn.
Bên cạnh có rất nhiều máy móc thiết bị.
Lý Hoành đang ngồi một bên chép bệnh án, từng biên động của tần sóng não đều được ông tỉ mỉ ghi lại.
Lý Ức Miên cũng ở đó để học hỏi thêm về tác động bên ngoài đối với bộ não con người.
Màn hình lớn đen ngòm.
Ba Đường sốt ruột hỏi: “Nhã Nhi đâu?”
Lý Hoành lên tiếng: “Toàn bộ hướng nhìn đều nhìn từ góc độ của thiếu gia Lăng Thiên, hiện tại cậu ấy đang bị trúng độc, đương nhiên không thể thấy được!”
“Trúng độc?”
Lý Hoành gật đầu: “Hình như có một thế lực khác đang xâm phạm vào!”
…
Đã là ngày thứ bảy, nhưng ám vệ vẫn chưa tìm được tung tích vị vu y kia.
Điều này làm Vi Nhã như ngồi trên đống lửa.
Cô ngồi bên cạnh nhuyễn tháp, bàn tay xoa nhẹ vùng bụng đã hơi nhô lên của nam tử, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Cô cảm nhận được có một sự sống nhỏ mãnh liệt vừa mới đạp vào tay mình, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
Vi Nhã vốn dĩ không thích trẻ con, nhưng thời khắc đó, khiến cô cảm thấy lâng lâng hạnh phúc.
Đây là kết tinh giữa cô và hắn, làm sao có thể không có tình cảm?
“Ta phải làm sao đây?” Nếu như đồng ý, thì một ngày nào đó cô không có mặt, A Đồ Na sẽ thừa cơ hãm hại Lăng Thiên.
Còn nếu như cô không đồng ý, thì Lăng Thiên và đứa trẻ trong bụng chắc chắn không thẻ sống sót.
Thôi tới đâu hay tới đấy!
Vi Nhã sờ sờ mi tâm giữa mày Lăng Thiên, hình như hắn cũng không đồng ý, cho nên mi tâm cứ nhăn lại.
“Ta biết chàng tỉnh lại có thể sẽ oán ta, nhưng thời gian không cho phép ta chậm chạp.
Đây là cách tốt nhất lúc này!”
Trong lòng cô vừa quyết định, liền đi tìm tổng quản.
“Chuẩn bị đi! Hai ngày nữa hoàng tử A Đồ Na sẽ tiến vào vương phủ!”.