Hắn kéo tay cô ngã xuống giường, phủ người mình lên, ám muội nói: “Cơ thể em mềm hơn tôi nghĩ!” Hắn hít sâu, ngửi mùi hương nhạt trên người cô, đôi môi hắn lần khắp khuôn mặt, hạ xuống đôi môi cô.
Bàn tay to lớn di chuyển trên cái đùi trắng nõn như trêu đùa.
Vi Nhã cự tuyệt tránh né.
Lăng Thiên cũng không lấy làm tức giận, ngồi dậy đặt chân của Vi Nhã lên, tháo băng kiểm tra vết thương.
Sức hồi phục của huyết tộc đúng là đáng nể, vùng da bị rách đã bắt đầu kết vảy và lên da non.
Vi Nhã định rút chân lại, nhưng Lăng Thiên đã nắm chặt cổ chân cô: “Ngồi yên!”
“Chính anh là người đả thương tôi, bây giờ lại tỏ vẻ săn sóc, thực ra mục đích của anh là gì?”
Lăng Thiên cười một chút: “Muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận mà không làm gì được của em bây giờ!”
Tên này…
Muốn chết!
Vi Nhã mặc kệ mình đang bị thương, đánh một quyền lên người Lăng Thiên, Lăng Thiên không kịp tránh, bị Vi Nhã đánh thăng vào ngực trái.
Vi Nhã mất trí nhớ, độ tàn nhẫn cũng tăng lên.
Trước đây cô đánh còn không nỡ đánh, vậy mà bây giờ…
Lăng Thiên thầm thở dài.
Đúng là cuộc đời lên voi xuống chó.
Lăng Thiên ôm một bên ngực, khẽ rít lên: “Sao em nỡ đánh tôi?”
Vi Nhã lạnh lẽo nói: “Vì anh đáng đời!” Làm cô bị thương, nhốt cô suốt hai ngày trời, lại muốn lợi dụng cô, chiếm tiện nghi của cô, chưa giết là may.
Lăng Thiên tập trung nguyên khí, khiến cho mình đỡ đau một chút.
Hắn nén lại sự tức giận, bắt lấy cẳng chân cô, Vi Nhã lại đánh thêm một quyền lên người hắn.
Nhưng lần này có sự phòng bị trước, Lăng Thiên liền né ra đằng sau.
“Em muốn bị trói cả tay vào đúng không?”
Vi Nhã nghe xong có chút rùng mình.
Tên này nói được làm được.
Quả nhiên một lúc sau, Vi Nhã ngoan ngoãn ngồi cho hắn thay băng.
“Bây giờ thả tôi đi được chưa?” Vi Nhã vẫn chưa quên lời hắn nói.
Cô mong ngóng từng giây từng phút được rời khỏi đây, trở về với bộ tộc huyết tộc của mình.
“Vội gì chứ?” Lăng Thiên đưa mắt nhìn khắp một lượt trên người cô “Em muốn mặc như vậy ra ngoài sao?”
Vi Nhã sửng sốt, lập tức che người lại.
Tên háo sắc!
Lăng Thiên mang đống băng cũ ra ngoài: “Ngoan ngoãn đợi đi!”
Tên chết tiệt!
Vi Nhã muốn chửi thề.
Bây giờ chân của cô đang bị thương, trên người chỉ có một mảnh vải con con như thế này, cổ chân bị trói bằng còng, đến cổ tay cũng suýt bị trói.
Vi Nhã cảm thấy thật thảm hại.
Lăng Thiên vừa vứt đống bông băng vừa dùng, một cú điện thoại liền tới, hắn nghe điện thoại xong liền rời khỏi nhà.
…
Trụ sở của Hiệp hội chống huyết tộc nằm trên một ngọn núi hẻo lánh, vô cùng cao, rất giống một lâu đài ma quái.
Lăng Thiên lái xe tới chân núi, dùng công lực để lên tới lâu đài.
Bên trong lâu đài toàn những người mặc đạo bào giống như hắn.
Lăng Thiên nắm chặt con dao bạc trong tay, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn tất cả mọi người.
“Mạc Thiên đại nhân!” Những người gác cổng đặt tay trước ngực, cung kính chào hắn.
Cánh cổng lớn mở ra, Lăng Thiên liền bước vào trong.
Bên trong già trẻ gái trai đều có đủ, Lăng Thiên theo trí nhớ của nguyên chủ, ngồi ở một chiếc ghế được cho là dành cho thân phận thợ săn cấp cao.
Phía trên là một ông lão râu dài, ánh mắt sáng quắc, gương mặt uy nghiêm.
Đây chính là Hội trưởng Hiệp hội chống huyết tốc, cũng là ông nội của nguyên chủ, Mạc Thanh Phong.
Lúc Lăng Thiên vừa ngồi xuống gần Mạc Thanh Phong, ông ta đã nhăn mày lại: “Mạc Thiên, nghe nói cậu bắt được một huyết tộc?” Theo như kinh nghiệm săn huyết tộc nhiều năm của ông, huyết tộc này là huyết tộc thuần chủng, rất mạnh, nhưng vẫn còn khá non trẻ.
Đối với Mạc Thiên, chuyện giết được huyết tộc này, chỉ là cái chớp mắt.
Nhưng hắn lại không giết, hơn nữa lại giam giữ huyết tộc này.
“Ngài đừng bận tâm, huyết tộc này tôi bắt sống được, như tôi biết đó là một nhân vật quan trọng, thời cơ vừa tới, có thể dùng cô ta để dụ đám huyết tộc kia! Tóm lại, rất có ích!”
“Ồ! Ai vậy?” Một người đàn ông trung niên ngồi cạnh Mạc Thanh Phong, đây chính là Hội phó của Hiệp hội chống huyết tộc, người đàn ông này rất biết luồn lách, trên môi luôn nở một nụ cười thân thiện, nhưng lại là nụ cười giấu đao.
Lăng Thiên chống tay cười: “Ông biết Tống Hoành chứ?”
“Tất nhiên là biết! Là doanh nhân trẻ tuổi thành công, là ngôi sao sáng giá của thành phố này!”
Lăng Thiên tiếp tục nói: “Hắn ta… là một huyết tộc!”
Mọi người bất giác trợn mắt, kinh ngạc.
Cũng đúng! Tống Hoành là nam chính, hơn nữa lại là một huyết tộc cấp cao, trong giới tài chính, hắn nổi tiếng là không tiếp xúc gần với người khác, vì vậy rất ít người nhận ra thân phận thật của hắn.
Trong cốt truyện, nguyên chủ vốn dĩ không đi cùng đám trẻ kia, lại càng không gặp Tống Hoành, cho tới lúc nhận ra Tống Hoành là huyết tộc, vì tình yêu với Mạc Vi Vi, liền năm lần bảy lượt che giấu.
Nhưng hiện tại Lăng Thiên đã nói ra thân phận thực sự của Tống Hoành, nên mọi chuyện lập tức lệch khỏi quỹ đạo của nó.
Cả hội trường sôi sùng sục vì tin tức mà hắn đưa ra.
Mạc Thanh Phong dùng búa gõ mạnh ba cái mới khiến mọi người yên tĩnh trở lại.
“Vậy kế hoạch của cậu là gì?”
Lăng Thiên ngả ngớn dựa vào thành ghế: “Ngư ông đắc lợi!” Đừng có nói với hắn Hiệp hội chống huyết tộc thì dùng cách chính nghĩa làm việc chính nghĩa gì đó.
Đối với hắn, chỉ có hai loại, hiệu quả và không hiệu quả mà thôi.
Bọn họ vẫn không hiểu hắn định làm gì, nhưng Lăng Thiên đã từ chối cho thêm ý kiến.
Một tin tức bùng nổ như vậy là đủ rồi.
Nếu không, cuộc chơi không còn vui nữa.
Buổi họp kết thúc đã là ba giờ sáng ngày hôm sau, Lăng Thiên mệt mỏi trở về, lại leo lên giường ôm Vi Nhã ngủ mất, mặc kệ ai đó đứng đợi hắn suốt cả đêm.
Hiệp hội chống huyết tộc quả nhiên làm việc nhanh chóng, bọn họ cho người mai phục ở địa điểm hẹn, vừa nhìn thấy Tống Hoành lập tức bắt lấy, không chừa cho hắn đường lui nào.
Tống Hoành: “...”
Chó má! Dám lừa bổn công tử!
Tống Hoành vốn dĩ định đàm đạo hòa bình, nhưng đối phương lại khiến hắn chật vật như vậy.
Thù này không trả, hắn thề không làm … huyết tộc!.