Lúc này Vi Nhã nhớ ra.
Cái bột tung hỏa mù lúc nãy của hắn, không biết còn không nhỉ?
Vậy là cô luồn tay vào trong người hắn tìm.
Cơ bụng này! Hí hí!
Đợi đã!
Đây không phải thời điểm mê cơ bụng!
Vi Nhã cố gắng trấn áp khí huyết sôi trào trong người, lần lần xung quanh thắt lưng hắn.
Bỗng nhiên cái tay đang sờ sạng bị bắt lại.
“Làm gì vậy?”
Đừng tưởng hắn yếu thì cô có thể chiếm tiện nghi của hắn.
“Cái bột lúc nãy, còn không?”
Hắn lôi từ tay áo ra một gói bột nhỏ.
Vi Nhã nhanh như chớp đoạt lấy gói bột, tung ra.
Đàn sói nhảy loạn lên.
Nhân lúc này Vi Nhã bế Mộ Lâm lên lẩn nhanh.
Càng ngày càng vào sâu trong rừng.
Vi Nhã đi gần thấm mệt, cuối cùng cũng tìm thấy một cái hang.
Cô vui mừng, đỡ Mộ Lâm vào đó.
Nhưng hắn có vẻ mất ý thức rồi!
Tối quá!
Làm thế nào giờ?
Cuối cùng Vi Nhã ra khỏi hang, men theo hang đi nhặt những thanh củi nhỏ xung quanh.
Cô vác bó củi vào trong, đốt lửa.
Đây là kiến thức sinh tồn.
“Hệ thống! Có hộp cứu thương không?”
[Có đây! Nhưng đây là thế giới cổ đại, hộp cứu thương không được chấp nhận]
ĐM hệ thống!
Vi Nhã dùng sức xé phần tay áo bị chảy máu trên người Mộ Lâm.
May mà không đụng vào động mạch chủ.
Cô nhanh chóng rút ám khí ra, dùng vải ấn vào vết thương để cầm máu rồi xé một lớp vải ở y phục băng chặt lại.
Mộ Lâm mê man.
Hắn mơ thấy mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh là những ngôi nhà kỳ lạ, bên dưới là thảm cỏ.
Mọi người ở đây đều mặc đồ giống nhau.
“Nhã Nhi, bên này” Hắn nghe thấy tiếng gọi của một chàng trai, sau đó có một cô gái chạy tới
“Anh đợi em lâu chưa?”
“Anh cũng mới tới thôi! Đói chưa, chúng ta đi ăn nhé”
Cô gái đó cười tươi, ôm lấy cánh tay chàng trai rời đi.
Mộ Lâm không tự chủ được đi theo người đó.
Bởi những người khác hắn ta không thể thấy mặt mũi.
Nhưng hai người này...
“Anh mau gọi món đi!”
“Ừm! Được rồi, nộm đu đủ, bò sốt tiêu đen, tôm hấp bia, ly nước cam, tráng miệng thêm đ ĩa hoa quả” Chàng trai gọi một loạt món.
Mộ Lâm hơi kinh ngạc.
Hòa An công chúa, nha đầu ấy cũng từng gọi những món này.
Chẳng lẽ hai người họ có liên quan gì tới cô sao?
“Sao toàn gọi món em thích thế? Anh cũng phải gọi món mình thích chứ?” Cô gái hỏi
“Như vậy ăn không hết đâu! Không nên lãng phí!” Chàng trai cười nhẹ
“Vậy thì...” Cô gái giơ tay lên “Phục vụ, đổi cho tôi món tráng miệng từ hoa quả sang kẹo mật ong nhé”
Mộ Lâm càng nghi ngờ.
Hắn cũng thích kẹo mật ong.
Chẳng lẽ hai người này không chỉ liên quan đến Hòa An công chúa, mà còn liên quan đến hắn nữa?
Hai người họ là ai?
Vi Nhã thấy hắn cứ cau mày, mồ hôi chảy đầm đìa.
Có vẻ phát sốt rồi
Hắn đổ mồ hôi ngày càng nhiều.
Vi Nhã cởi hết áo của hắn ra trải xuống dưới.
Mặt đất lạnh, không nên tiếp xúc trực tiếp.
Thân hình cũng quá hấp dẫn đi!
Tịnh tâm!
Không được suy nghĩ linh tinh.
Hắn và cô là họ hàng.
Về mặt sinh học là không được.
Suy nghĩ một lúc, Vi Nhã lại cởi áo ngoài của mình ra đắp cho hắn.
Ai bảo hắn là bảo bối của cô chứ?
Nếu là người khác thì cô đã mặc kệ rồi.
Mộ Lâm theo bản năng hướng tới hơi ấm, vòng tay ôm eo cô.
Nghe Mộ Lâm nói sảng một hồi, rồi dần dần im lặng.
Có vẻ như hắn đã dễ chịu hơn rồi.
Sáng hôm sau, Mộ Lâm tỉnh giấc.
Hắn cảm thấy cánh tay hắn đang ôm cái gì đó mềm mềm, ấm ấm.
Hắn khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt hắn một bộ trung y mỏng màu trắng.
Hắn đang ôm eo cô.
Mộ Lâm liền giật mình buông ra.
Vi Nhã thấy động đậy liền tỉnh giấc.
“À thúc tỉnh rồi à?”
Trong lúc thoát khỏi tay cô, y phục đắp lên người hắn rơi ra.
Mộ Lâm nhìn xuống.
Hắn lập tức che người lại.
“Con...!Hôm qua...”
“Hôm qua làm sao?”
“Hôm qua chúng ta...” Mộ Lâm ngập ngừng.
Những chuyện này hắn không thể nói được.
Vi Nhã nghiêng đầu: “Hôm qua thúc bị thương, ta phải vất vả lắm mới băng bó được cho thúc đấy, rồi thúc còn phát sốt nữa, miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm, ta phải giúp thúc hạ sốt, không thì nguy hiểm lắm”
“À hóa ra là vậy” Mộ Lâm nghĩ thầm
Vi Nhã nhìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua của hắn: “Vậy thúc nghĩ hôm qua chúng ta...”
Hắn lập tức ngắt lời cô: “Ta không nghĩ gì hết!”
Trêu hắn đúng là vui.
Vi Nhã vẫn không buông tha: “Hôm qua thúc bị sốt cao, cứ ôm ta, gỡ mãi không ra”
Từ khi sinh ra đến giờ, Mộ Lâm chưa bao giờ chật vật như vậy.
Hắn thật muốn bốc hơi khỏi thế gian ngay lập tức.
Vi Nhã lập tức nhặt áo ngoài lên khoác vào người, tiện tay cũng nhặt áo của hắn ném cho hắn.
Tự dưng cô nói: “Cửu thúc, dù sao chúng ta tuy là quan hệ chú cháu, nhưng cô nam quả nữ ở chung suốt đêm, dù vì lý do gì thì bên ngoài cũng sẽ bàn tán”
“Cho nên?” Hắn cũng cảm thấy như vậy, dù sao cô cũng là nữ tử, sẽ thiệt thòi hơn.
- -----------------------------------------------------------------------------
Mọi người đoán xem chị nhà sẽ nói gì tiếp theo nào?
P/s: Mọi người đọc thì nhớ like ủng hộ mình nha, để mình có thêm động lực viết truyện
Chứ ít like quá.
Mình tủi thân.