Mộ Lâm không hiểu sao trong lòng có chút phức tạp.
“Được rồi, còn gì nữa không?”
A Lục biết ý: “Thuộc hạ cáo lui”
Một lúc sau, Vi Nhã mang một khay thức ăn vào.
“Người dậy rồi sao?”
Mộ Lâm không nói gì, quay mặt đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
.
Nào Hay Xuân Mênh Mông
.
Hoa Dại - Ai Thương?
=====================================
“Cũng gần tối rồi, ta đem ít thức ăn đến”
Mộ Lâm nhìn khay thức ăn cô đem tới.
Toàn là món hắn thích.
Mộ Lâm nhớ tới lời A Lục nói.
Hắn thản nhiên cầm đũa gắp thức ăn.
Được một lúc lâu, hắn vẫn không cảm thấy có cái gì bất thường.
Vi Nhã thấy hắn ăn không tập trung.
“Sao thế? Thức ăn không ngon à?”
Cả bàn thức ăn này là cô đích thân xuống bếp đấy.
“Ngon lắm!”
Vi Nhã nghe vậy liền cười tươi một cái: “Vậy thì ăn nhiều vào”
Mộ Lâm thấy được nụ cười đó, khóe miệng không tự chủ cười theo.
Hai người ăn xong xuôi, Mộ Lâm vẫn không thấy có vấn đề gì.
Tuy biết rằng không có khả năng Nhã Nhi sẽ hạ xuân dược vào thức ăn, nhưng hắn vẫn cảm thấy buồn bực.
Hắn đang mong chờ cái gì chứ?
- ----------------------------------------------
Liên tiếp mấy ngày như vậy, ngày nào Mộ Lâm cũng tới Hương Nghiên Các, mà mỗi lần đến chỉ gọi tân hoa khôi Tiểu An cô nương.
Thiên hạ đồn rằng Tiểu An cô nương đã câu mất hồn của Cửu vương gia rồi.
Nhưng nếu ngài ấy yêu thích như vậy, tại sao không chuộc nàng ta ra rồi nạp vào Cửu vương phủ?
Chẳng lẽ chê xuất thân của nàng ta sao?
nhân vật chính của lời đồn bây giờ đang ngồi chơi cờ vây với nhau.
“Nước này đi sai, ta muốn đi lại” Vi Nhã vừa nói vừa đưa tay với lấy con cờ vừa hạ xuống.
Mộ Lâm ngăn lại: “Không được, đi sai là phải chịu”
Vi Nhã liền cầm tay hắn lay qua lay lay lại, mặt phụng phịu: “Đi mà, đi mà, nha”
Mộ Lâm nhìn cô cười: “Một nước đi sai, không thể đi lại, chi bằng ván này nhận thua đi.
Dù sao nàng cũng không thắng được ta đâu”
Có cần phải vậy không?
Mộ Lâm đặt một quân cờ đen lên bàn cờ: “Cờ vây có thể đi lại, nhưng không phải tất cả đều có thể đi lại.
Cho nên mọi thứ đều luôn phải tính toán chu toàn”
Vi Nhã phát hiện Mộ Lâm đang mở đường cho cô.
“Nàng có muốn ta chuộc nàng ra không?” Mộ Lâm ý vị thâm trường nói.
Hắn đã hỏi cô mấy lần nhưng Nhã Nhi lần nào cũng từ chối.
Vi Nhã liền xua tay: “Không, không muốn”
Thấy thái độ hốt hoảng của cô, Mộ Lâm liền nhíu mày: “Vậy nàng muốn ở đây?”
Vi Nhã liền cúi đầu: “Ở đây mọi người đối xử với ta rất tốt”
Đối xử rất tốt?
Hắn chẳng thấy tốt chỗ nào cả.
Mộ Lâm nghe báo cáo từ những tên thuộc hạ, rằng cô phải cắn răng chịu đựng ra sao khi ở đây.
Cho dù nếu hắn không thích cô thì cũng sẽ vì tình thân mà chuộc cô ra.
Huống hồ Nhã Nhi là đầu quả tim của hắn.
- -----------------------------------------
Hương Nghiên Các.
“Tiểu An?” Giọng má Trương rất nhẹ nhàng.
“Má Trương” Vi Nhã lễ phép.
Má Trương cầm lấy tay cô, vỗ vỗ mu bàn tay: “Dạo này hầu hạ Cửu vương gia thế nào? Không có gì bất tiện chứ?”
“Ngài ấy rất tốt”
“Vậy sao? Nhưng ta cảm thấy ngài ấy không thật lòng với ngươi đâu.
Có lẽ được một thời gian ngài ấy sẽ không đặt tâm ở trên người ngươi nữa.
Aiz! Ta làm cái nghề này bao năm nay, ta hiểu hơn ai hết!”
Ồ! Cô muốn xem bà ta định làm gì?
Vi Nhã kiên quyết lắc đầu: “Sẽ không đâu! Ngài ấy rất quan tâm ta, lúc nào đến cũng mang hoa quả thượng hạng cho ta.
Ngài ấy sẽ không bỏ rơi ta đâu”
Nói xong, cô bắt đầu sụt sịt.
“Aiz, ngươi đúng là ngây thơ! Nam nhân ấy mà, thê tử như quần áo, hôm nay một bộ này, ngày mai một bộ khác, huống chi ngươi chỉ là nữ tử phong trần.
Ngài ấy có thể coi trọng ngươi sao?”
Nhìn thấy nét mặt do dự của Vi Nhã, má Trương liền bồi thêm mấy câu: “Ngươi không tin sao? Vậy tại sao Cửu vương gia đến giờ vẫn chưa chuộc ngươi ra, cho ngươi một danh phận?”
Vi Nhã tỏ vẻ buồn rầu: “Vậy ta phải làm sao?”
Má Trương nhanh chóng mách nước: “Nghe nói ngài ấy nắm giữ một thứ vật rất quan trọng.
Nếu như trong lòng ngài ấy có ngươi, nếu ngươi hỏi chắc chắn ngài sẽ đưa”
Đôi mắt u sầu của Vi Nhã chợt như lấy lại tiêu cự: “Vậy sao? Vật gì vậy?”
Má Trương cười nham hiểm: “Chính là miếng ngọc bội khắc chữ Cửu mà ngài ấy hay mang bên người”
Vi Nhã liền hoảng hốt: “Không, không được, ngài ấy nói miếng ngọc bội đó rất quan trọng”
“Chính vì nó quan trọng, cho nên nếu ngài ấy đưa nó cho ngươi, thì chứng tỏ ngươi trong lòng ngài ấy có một vị trí quan trọng”
Vi Nhã mù mờ mà gật đầu đồng ý.
- -------------------------
Mộ Lâm nhận được một bức thư Vi Nhã gửi, nói rằng nhớ hắn, muốn mời hắn đi chơi rằm.
Hắn liền hoàn thành công việc sớm rồi tới Hương Nghiên Các.
Nhưng lần này hắn lại gặp A Thủy, nghe nói nàng ta là bạn cùng phòng của Nhã Nhi.
A Thủy đụng mặt hắn liền cúi người thật thấp: “Tham, tham kiến Cửu vương gia”
“Đứng dậy đi.
Tiểu An đâu?”
“Tiểu An muội muội đang dở chút việc ở đằng sau.
Để nô gia đưa ngài đi”
A Thủy dẫn hắn đi ra phía hậu viện.
Vi Nhã đang nói chuyện với Tần Kiệt.
“Vị công tử đó thỉnh thoảng lui tới Hương Nghiên Các.
Ấy, ngài đừng hiểu lầm, trong lòng Tiểu An muội muội chỉ có ngài thôi.
Đến cả tấm thân muội ấy cũng cho ngài mà.”
Mộ Lâm đen mặt: “Tấm thân?”
A Thủy kinh ngạc: “Không phải ngài sao? Má Trương nói Tiểu An không còn trong trắng mà”.