“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ” Hệ thống dỏm bắn pháo giấy chúc mừng Vi Nhã.
“Mi đừng tưởng tiếp đón ta long trọng là ta quên được hệ thống dỏm nhà mi hố ta thế nào” Vi Nhã vừa về đã hằm hè.
Hệ thống bắt chước: “Khụ...khụ… Điểm lần này của ký chủ khá cao nha.
điểm lận đấy”
Vi Nhã lập tức quẳng cục tức ra sau đầu.
Hệ thống tiếp tục: “Lý do là vì cô đã làm từ thiện nhiều nơi, khiến nhiều mảnh đời khốn khó có thể đổi đời”
Hóa ra còn có phúc lợi này nữa.
Vi Nhã cảm tưởng như mình đang học lớp thực hành đạo đức vậy.
“Ta muốn đi thăm bảo bối”
Lần này hệ thống không từ chối, một cánh cửa mở ra trước mắt cô.
Hắn vẫn đang say ngủ.
Nhưng so với lần trước, da dẻ hắn đã hồng hào, có sức sống hơn.
Máy móc xung quanh kêu lên từng nhịp, báo hiệu sự sống của hắn.
“Lần này trông anh có vẻ đẹp trai hơn rồi đấy” Vi Nhã vừa vuốt tóc hắn vừa thầm thì, giọng cô mềm mại lại sủng nịch.
Bỗng dưng, cô ngừng tay, ghé vào tai hắn: “Anh nhớ đó, dù cho ở thân phận nào, cũng không được phép thích ai khác ngoài em, nếu không…” Vi Nhã nở một nụ cười nham hiểm.
Hệ thống nổi cả da gà.
Mặc dù nó không có da.
Tốt nhất không nên chọc ký chủ.
Nếu không có khi đến tư thế chết thế nào cũng không biết.
“Ký chủ, tôi thắc mắc một điều nếu như hắn thực sự là Cửu thúc của cô, vậy thì cô sẽ làm thế nào?”
Khóe miệng Vi Nhã hơi kéo: “Mi thực sự muốn biết sao?”
Hệ thống cảm thấy nó sắp phải nghe một điều rất kinh khủng: “Tôi chỉ thuận miệng thôi”
Vi Nhã xoa bóp tay chân cho hắn tầm giờ rồi đứng dậy: “Được rồi! Tiến vào thế giới tiếp theo”
[Bắt đầu truyền tống]
- -----------------------------------
“Rống!” Vi Nhã còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy âm thanh vang dội muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô luôn rồi.
Tiếp sau đó là một loạt tiếng ầm, ầm, ầm… càng lúc càng lớn.
Có ai nói cho bổn công chúa biết đây là tình hình gì đi!
Vi Nhã đứng dậy, phủi phủi quần áo.
Là một bộ đồ màu trắng, có họa tiết màu xanh, phía trên còn có một cái thẻ bài gỗ.
Vi Nhã lật trước lật sau, cũng không thấy gì cả.
Mặt đất dần dần rung chuyển, tiếng gào rống càng ngày càng to.
Vi Nhã theo bản năng sinh tồn chạy về phía trước.
Ôi chao, là một con Cerberus! Kinh dị quá đi mất!
Cerberus cái đầu cô ý! Tiên hiệp phương Đông lấy đâu ra Cerberus?
Vi Nhã liền chạy, chạy, chạy, chạy hết tốc lực, nhưng con Cerberus cứ như cài định vị trên người cô vậy.
Áaaa…..
Con chó đó ngày càng gần cô rồi.
[Quạt của cô đâu?] Hệ thống cũng thấy sốt ruột thay cô.
“Chưa kịp làm!” Vi Nhã thở hồng hộc.
[...] Nó cứ tưởng cô lợi hại lắm chứ!
Vi Nhã liền nhặt một cành cây dưới đất lên, lấy dải băng cột tóc buộc lên.
Lần này đến … hệ thống cũng không thèm có luôn.
Cô nghĩ đấu với một con chó ngao đầu chỉ cần một cái cành cây thôi sao?
Nhưng quả nhiên, con Cerberus dừng lại.
Dù có lợi hại đến đâu nó cũng chỉ là con chó.
Vi Nhã tay vẫy vẫy cành cây, miệng huýt sáo: “Huýt, huýt!”
[Cô đang làm gì vậy?] Hệ thống không khỏi tò mò
“Ngày trước ta từng huấn luyện chó!” Vi Nhã trả lời.
Hệ thống càng ngày càng cảm thấy tam quan của mình có dấu hiệu sụp đổ.
“Nhặt!’’ Vi Nhã ném cành cây đi.
Quả nhiên con Cerberus chạy theo đớp cành cây về.
Rắc! Một ngoạm liền tạm biệt cành cây.
Vi Nhã liền nhân cơ hội vút đi mất, nhưng chưa chạy được bao xa, con Cerberus đã sắp đuổi kịp cô.
Trên miệng vẫn ngoạm dải buộc tóc của cô.
Quả nhiên là chó thần!
Vi Nhã lại ném một cành cây đi.
Nhưng lần này Cerberus không đuổi theo nữa mà vẫn đuổi theo cô.
Miễn dịch rồi à?
[Chẳng phải cô từng huấn luyện chó sao? Làm gì đi!] Hệ thống lâu lắm rồi mới thấy cô chật vật như vậy, nó tranh thủ từng thời cơ để cười vào mặt ký chủ nhà nó.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, phía trước Vi Nhã lại là một con quái vật khác.
Cerberus lập tức quẳng Vi Nhã tới chín tầng mây, gầm gừ con quái vật đối diện.
Chó canh cổng địa ngục không phải dạng vừa.
Nhìn phát là biết đâu là cao thủ, đâu mới nhập môn.
Chỉ sau một cú vờn, con quái vật nằm chết thẳng cẳng.
Cerberus liền ngoạm lấy ngoạm để ăn thịt.
Hoang dã thật đáng sợ.
Nhân lúc Cerberus đang thưởng thức bữa ăn của nó, Vi Nhã liền lẩn nhanh.
Nhưng vẫn không qua được Cerberus.
Nó gắn định vị trên người ta à?
Cuối cùng Vi Nhã không thể chịu đựng được nữa, liền gào với Cerberus: “Mi không thể để ta yên được à? Chẳng phải mi ăn no rồi sao? Trên người ta cũng chẳng có mấy lạng thịt…” Cerberus cứ gầm gừ, lâu lâu lại sủa vài tiếng.
Nó giống như không hiểu nhân loại trước mặt đây đang nói cái gì.
Hình như là đang chửi nó thì phải.
Một người một chó cứ vậy đứng cãi nhau.
Cho đến khi…..