Tống Nguyên sau hôm tỏ tình nọ hồn cứ như treo trên cành cây.
Nhã Nhi từ hôm đó đến giờ không gọi điện cho hắn, không mời hắn đi ăn, đi chơi, đi xem phim như trước làm hắn cảm thấy trở nên trống trải.
Mẹ Tống thấy vậy mới hỏi hắn: “Dạo này con làm sao vậy? Cứ như người mất hồn”
Hắn kể cho mẹ Tống buổi tối hôm đó Vi Nhã tỏ tình hắn.
Mẹ Tống cười: “Vậy lúc đó con cảm thấy thế nào?”
“Lúc đầu con cảm thấy rất ngạc nhiên, con không ngờ rằng Nhã Nhi lại thích con lâu như vậy, lúc biết được con cảm thấy rất áy náy với cô ấy”.
“Tình cảm là thứ phải từ từ trải nghiệm.
Con về phòng suy nghĩ xem, liệu con có thích Nhã Nhi không, có muốn ở bên nó cả đời không”
Trên phòng, Tống Nguyên vắt tay trên trán suy nghĩ: Có thích cô không, có muốn ở bên cô ấy cả đời không? Nếu như trước đây, thì ngoài ba mẹ ra, hắn cảm thấy không cần có thêm người dư thừa nào ở cùng cả.
Nhưng giờ...!có lẽ ở bên cạnh cô...!cũng rất tốt.
Cứ nghĩ đến cô là hắn lại nhớ tới buổi tối hôm đó, lúc cô tỏ tình, hắn cảm thấy tim mình đập thình thịch, lúc cô cúi gằm mặt xuống trở về chỗ ngồi, hắn cảm thấy như có một bàn tay bóp nghẹt tim hắn vậy.
Có lẽ...!hắn thích cô thật rồi.
Hắn suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng hiểu được, hắn thích cô, ba mẹ hắn cũng thích cô, vậy thì...!cô phải là của hắn.
- -----------------------------------------------------------------------
Tại tiệc rượu.
Vi Nhã trang điểm đậm, tóc búi cao, mặc một bộ váy đen tuyền, trông cô như một bà hoàng.
Cô đứng tựa nhẹ vào cạnh bàn, tay cầm ly rượu hơi lắc lắc.
Hoàng Minh Thành tới chào hỏi: “Trần tổng, rất vui được gặp mặt, tôi là Hoàng Minh Thành, cảm ơn cô đã đồng ý lời mời của Hoàng Thành”
Nam chủ đây à! Cô nhướng mắt nhìn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Đúng là nam chủ có khác, ngũ quan tinh xảo, khí chất ngạo nghễ, có thể sánh với bậc đế vương ngày xưa.
Đúng là con cưng của tác giả mà!
“Cảm ơn lời mời của Hoàng tổng, chúc mừng kỷ niệm năm thành lập Hoàng Thành”
“Cô khách khí rồi.
Nếu được thì tôi có thể mời cô nhảy điệu đầu tiên được chứ?” Nói xong, Hoàng Minh Thành cúi người xuống, đưa tay ra, làm động tác mời.
Trong cốt truyện, nguyên chủ cũng từng được mời đi dự tiệc rượu này, nhưng là lấy tư cách của con gái ông chủ tập đoàn tài chính Lệ Thiên, sau đó nam chủ mời nguyên chủ nhảy điệu đầu tiên cùng hắn, sau này hắn cũng có mời nguyên chủ tham gia một vài bữa tiệc với tư cách bạn đồng hành.
“Trần tổng..., cô như vậy là không nể mặt tôi đấy” Hắn vẫn để tay như vậy.
Vi Nhã đặt tay vào tay hắn rồi cùng hắn nhảy điệu đầu tiên.
[Ký chủ, sao cô lại đồng ý chứ, cô là đá lót đường chứ không phải nữ chủ đâu, cô muốn bị hào quang của nữ chủ đập chết à?]
Mi không thấy à? Nam chủ tự nhiên mời ta nhảy điệu đầu tiên, chắc chắn là có âm mưu.
Ta muốn xem trong hồ lô của nam chủ bán thuốc gì!
“Trần tổng còn trẻ mà đã trở thành giám đốc của giải trí Lệ Thiên, lại còn trong năm đưa Lệ Thiên phát triển được như vậy, thật sự khâm phục” Hoàng Minh Thành xoay cô hướng vào lòng mình.
“Hoàng tổng quá khen, so với anh thì tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ, Hoàng tổng khâm phục tôi, thật là vinh hạnh”, nói xong, cô xoay ra ngoài, thoát khỏi lồ ng ngực hắn.
“Trần tổng không cần khiêm tốn như vậy, có tập đoàn tài chính Lệ Thiên hậu thuẫn, tôi tin chắc rằng giải trí Lệ Thiên sẽ phát triển mạnh mẽ hơn nữa”.
Tên nam chủ này, hắn muốn ám chỉ không có tập đoàn tài chính Lệ Thiên đứng sau hậu thuẫn, thì làm gì có giải trí Lệ Thiên! Đúng là độc mồm độc miệng, không hổ là tổng tài phúc hắc điển hình.
Vi Nhã cười lạnh.
Cô là nhờ vào tập đoàn tài chính Lệ Thiên đó, thì sao nào.
Nhưng cô cũng thật sự có năng lực, nếu không thì trong vòng năm, giải trí Lệ Thiên cũng không phát triển được như vậy.
“Trần tổng là một truyền kỳ trong giới thượng lưu, khiến tôi rất nể phục, muốn làm bạn với cô, cô sẽ không từ chối chứ?”
Vi Nhã nhướng mày, nam chủ muốn làm bạn với cô? Quả nhiên không đơn giản.
“Được Hoàng tổng ngỏ lời như vậy, tôi đây thụ sủng nhược kinh.
Chỉ sợ khiến Hoàng tổng chê cười thôi”
“Không dám...!Được làm bạn với mỹ nhân, là vinh hạnh của tôi”
Tiếng nhạc vừa dứt, hai người cúi chào nhau.
Trong buổi tiệc, cô đứng ăn hoa quả, thỉnh thoảng có người đến thì cô lại chào hỏi một chút..