Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

chương 88

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

EDIT: morticia.

"Ta nói này, ta không phải đi tìm cô ta, là đi siêu thị mua đồ.

Vật tư ở Hạ gia cũng có hạn, Hệ thống ngươi lại liên tục đòi móc đồ, đổi thẻ bài thì quý thấy bà, đi siêu thị mua đồ còn lời hơn, có tiện nghi như thế sao ta không làm?"

【Ừ, ký chủ vui là được.】 A, phụ nữ khẩu nhị tâm phi.

Hạ Thanh Trúc đi siêu thị mua đồ ngày liên tục, kết quả trùng hợp gặp Lâm Tô đi siêu thị tuần tra, Hạ Thanh Trúc mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng đi lướt qua Lâm Tô, giống như không thấy.

"Ấy? Hạ Thanh Trúc? Đúng là cậu!" Lâm Tô mặt mũi đầy ngạc nhiên gọi cô ta lại.

Mặc dù, cô không kinh hỉ như mặt ngoài.

Đối với hành tung của Hạ Thanh Trúc, Lâm Tô rõ như ban ngày.

Một năm qua, đối phương luôn làm việc thiện, dù nhìn như lạnh lùng, nhưng hành động đúng là đang giúp đỡ người khác.

Có lẽ là kết quả được Hệ thống cải tạo, đối với sự thay đổi của cô ta, Lâm Tô thấy vui.

Hạ Thanh Trúc trước tận thế, dù là đại tiểu thư bốc đồng, nhưng không có tâm cơ lòng dạ, bản chất không xấu.

Chỉ là năm trước khi trọng sinh, mới dùng tấm chắn ác độc để bảo vệ bản thân.

Sau khi có hệ thống, lại bị ép làm người tốt.

Dù nhìn như không tình nguyện, nhưng qua một thời gian, lệ khí và oán hận lúc trọng sinh cũng dần dần tan biến.

Chỉ là, Hạ Thanh Trúc lúc trước luôn tránh né hai người gặp nhau, mấy hôm nay lại đột nhiên đến siêu thị mua đồ.

Dù không biết cô ta có chủ ý gì, nhưng đối phương đã bật tín hiệu hòa giải, Lâm Tô liền thuận theo, hai người họ có cùng mục tiêu, có cơ hội có thể hợp tác, không cần một đời mỗi người một ngả.

Mà nói đến cùng, hai người họ cũng không có mâu thuẫn gì to lớn.

Hạ Thanh Trúc hơi thở ra một hơi, trong lòng nói với Hệ thống: "Đây là cô ta tìm ta nói chuyện trước."

Hệ thống: Ha ha.

Hạ Thanh Trúc quay đầu vẫn không cảm xúc như cũ, "À, là cô, đã lâu không gặp."

Lâm Tô không thèm để ý, "Là lâu lắm rồi không gặp, không ngờ lúc trước tạm biệt, lúc gặp nhau đã cảnh còn người mất."

Thời điểm cãi nhau vẫn là sinh viên không buồn không lo, chớp mắt một cái đã năm tận thế, trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện, khiến mọi người nhanh chóng trưởng thành.

Hai người nói chuyện một lát, nhanh chóng tách ra, Hạ Thanh Trúc muốn hòa giải với Lâm Tô, không có mục đích gì khác, chẳng qua năm này xảy ra quá nhiều chuyện, dù làm việc tốt là do Hệ thống ép, qua một thời gian, chính lòng cô ta cũng thay đổi.

Nội tâm từng tràn ngập oán niệm, dần biến mất, suy nghĩ lại lý do bản thân từng căm hận Lâm Tô, thấy cực kỳ buoncuoi.

Cũng vì trước kia không bằng Lâm Tô, lợi hại hơn cô ta, sống tốt hơn cô ta, nên mới ao ước ghen tị, cảm thấy khó xử liền trốn đi, còn oán hận Lâm Tô không đi tìm mình.

Còn nữa, vốn cho là Lâm Tô cướp đi cơ duyên của mình, kết quả không phải, ban đầu Hệ thống chọn là Lâm Tô mới ký thác lên đồ của cô ta, không hề cướp đi, ngược lại bản thân sau khi sống lại, cướp đi cơ duyên thuộc về Lâm Tô.

Buông bỏ oán hận, lương tâm thoải mái, Hạ Thanh Trúc dần hiểu rõ những chuyện này, nên đối với Lâm Tô sinh ra áy náy, nhưng lại ngại mặt mũi không chủ động đi tìm cô, mới lượn lờ trong siêu thị của Lâm Tô, ý đồ gây chú ý.

Ngay lúc Lâm Tô gọi cô ta, thở ra một hơi dài.

Thẻ sư trong Liên minh duy trì được ba tháng, cuối cùng thỏa hiệp với Lâm Tô, vì không thể không thỏa hiệp, Lâm Tô đã được người bình thường bầu cử trở thành lãnh đạo người bình thường, dẫn đầu phần người bình thường, bắt đầu xây dựng Thành dưới lòng đất.

Bọn họ không thỏa hiệp? Được, vậy không thèm dẫn đi chơi!

Nếu Liên minh thẻ sư kiên trì hơn một chút, quyết liệt với người bình thường, chia thành hai phái, nhưng điều kiện tiên quyết là phải giải quyết nhu cầu sinh tồn.

Không có siêu thị cung ứng, Liên minh thẻ sư một ngày ba bữa còn không thể có, sao dám khiêu chiến với Lâm Tô?

Kết quả cuối cùng là bọn họ thỏa hiệp, đồng ý để người bình thường cùng bầu cử.

Người ứng cử là những người được chọn trước kia, là những người có chút danh tiếng.

Tất nhiên là có cả Lâm Tô.

Hạ Thanh Trúc thật sự cứu được rất nhiều người, cũng không có gì lạ.

Chỉ là lúc Lâm Tô thấy người Hạ gia đề cử Hạ Thanh Trúc, đột nhiên có chủ ý.

Trên thực tế Lâm Tô không hứng thú với Thành chủ, chỉ riêng chuyện siêu thị thôi cô đã bận đủ, cô còn ôm thêm công việc Thành chủ, bận điên cuồng luôn.

Tạm đảm nhiệm tháng cô đã đúc kết ra, giai đoạn đầu, cơ thế Thành lòng đất chưa hoàn thiện, phân công không rõ ràng, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải xin chỉ thị của cô, cô bận bịu không rảnh bận tâm chuyện bổ sung hàng hóa, cũng liên tục mấy ngày không tìm được cơ hội mua đồ trong hệ thống đào bảo.

.

Truyện Võng Du

Đây mới chỉ là tạm thời đảm nhiệm, chờ đến lúc sau này chính thức đảm nhiệm chức Thành chủ, việc cô cần làm càng nhiều, càng không có cơ hội vào hệ thống đào bảo mua đồ bổ sung.

Mà tận thế có thể ổn định nhanh như thế, toàn bộ nhờ vào siêu thị của cô vận hành bình thường, nếu cô nhận chức vị này từ bỏ siêu thị, chính là đầu đuôi lẫn lộn.

Chẳng qua lo lắng bản thân rời đi, lại chọn ra Thành chủ không thể đối xử bình đẳng với người bình thường, mới kiên trì nhận trọng trách này.

Nhưng Hạ Thanh Trúc thì khác, Lâm Tô tin tưởng cô ta dưới sự thúc đẩy của Hệ thống, chắc chắn trở thành Thành chủ hợp cách, sẽ đối xử mọi người bình đẳng.

Nên nếu người ứng tuyển là Hạ Thanh Trúc, Lâm Tô không cần lo lắng, cô cũng có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc ở siêu thị.

Mà Hạ Thanh Trúc cũng có suy nghĩ như Lâm Tô.

Cô ta được Hạ gia đề cử là bất đắc dĩ, trước kia cô ta còn có chấp niệm, chắc chắn phải trở thành người trên mọi người, nhưng trải qua nhiều chuyện rồi, cô ta cũng thấy rõ, chuyện có được bầu cử hay không không quan trọng.

Nếu để người khác trúng cử, cô ta chắc chắn không yên lòng, nhưng nếu là Lâm Tô, cô ta không cần lo lắng gì nữa.

Ở kiếp trước Lâm Tô trở thành Thành chủ Thành Hoàng Sa, nói rõ cô có năng lực, mà trời sinh cô là Thánh Mẫu, so với mấy người lòng dạ hiểm độc kia tốt hơn nhiều.

Hai người đều hi vọng đối phương trúng cử, nên lúc những người khác điên cuồng tuyên truyền bỏ phiếu cho mình, hai người họ lại bình tĩnh như một làn nước trong.

Cuối cùng cũng đến ngày bầu cử chính thức, lúc Lâm Tô phát biểu tuyên ngôn, trực tiếp tuyên bố rút lui, cũng hô hào mọi người ủng hộ bạn mình, bỏ phiếu cho Hạ Thanh Trúc.

Chiêu này của Lâm Tô đánh mọi người trở tay không kịp.

Không nói đến đám đối thủ chấn kinh, bản thân Hạ Thanh Trúc cũng kinh ngạc không thôi.

Thế nào cô ta cũng không nghĩ ra, Lâm Tô vậy mà bỏ quyền tranh cử, còn bỏ phiếu cho mình.

Vì sao? Trước đó không hề báo hiệu trước, cũng không hề thông báo với cô ta một tiếng, lại đột nhiên ủng hộ...!

【Cô ấy tín nhiệm ngươi đấy, Lâm Tô là người có trách nhiệm, nếu giao cho người khác chắc chắn cô ấy không yên tâm, nhưng nếu là ngươi, cô ấy mới yên tâm buông tay mặc kệ.】

Hạ Thanh Trúc tự lẩm bẩm, "Nói ra còn khiến người ta uất ức..." Lúc nghe Hệ thống cười, cô ta mới đột nhiên phản ứng mình vừa nói gì, "Phi phi phi, ta không hề cảm động nhé, chắc chắn cô ta ngại phiền phức mới ném cục diện này cho ta! Làm Thành chủ có gì tốt? Nhiều chuyện muốn chết!"

【Ờ, ngươi vui là được.】Vịt chết còn mạnh miệng!

Kết quả không hề bất ngờ, Hạ Thanh Trúc trúng cử Thành chủ Thành Hoàng Sa.

Hạ Thanh Trúc trọng sinh không thông minh lên được, không chơi theo hướng quyền mưu, nhưng phía sau cô ta có Hạ gia làm hậu thuẫn, người Hạ gia vùng vẫy trong giới kinh doanh nhiều năm, yêu ma quỷ quái gì chưa từng thấy? Nên có bọn họ trợ giúp, Hạ Thanh Trúc tiến bộ nhanh chóng.

Dầu gì còn có Hệ thống chỉ đạo, Hạ Thanh Trúc coi như không có tâm cơ lòng dạ, cũng có thể lừa gạt người khác.

Xây trường học khôi phục giáo dục, chỉnh đốn đường điện ống nước, khôi phục cấp nước cấp điện, xây đường cái, dựng nhà ở...!Sau khi Hạ Thanh Trúc nhận chứng, dùng tốc độ bàn thờ xây dựng Thành thị sau tận thế.

Phía sau nhiều công trình, có vô số chức vị, bởi vậy, dù là người bình thường, cũng có thể tìm được công việc phù hợp với bản thân, không khác gì trước tận thế.

Chỉ là nguồn cung tất cả nguyên vật liệu đổi thành Thẻ sư thôi.

Tận thế năm thứ , Thành Hoàng Sa gần như khôi phục trật tự trước tận thế, kinh tế phồn vinh, xã hội ổn định.

Trở thành Thành phát đạt nhất, phồn hoa nhất trong Tứ đại Thành.

Siêu thị của Lâm Tô vẫn quan trọng nhất, chỉ là xuất hiện thêm mấy cửa hàng nhỏ của Thẻ sư khác, nhưng quy mô không thể so với Lâm Tô.

Hạ Thanh Trúc mấy năm này, càng ngày càng gần gũi với Lâm Tô, thậm chí có nhiều chuyện không dám quyết định, đều trưng cầu ý kiến của Lâm Tô, cũng rất coi trọng vấn đề Lâm Tô nhắc đến.

Tận thế năm thứ , Lâm Tô liên thủ với Hạ Thanh Trúc, bắt đầu gây sự.

Thiên hạ, phân lâu thì hợp, hợp lâu thì phân, tận thế sau này chia năm bè bảy đảng, khung cảnh quần hùng cát cứ cũng kết thúc.

Ngoại trừ Thành Hoàng Sa, ba thành có lực lượng quân đội do Thành Hoàng Sa chưởng quản thì đỡ hơn chút, hai thành còn lại gần như không khác gì kiếp trước của Hạ Thanh Trúc.

Thẻ sư cao cao tại thượng, giữ lấy cảm giác ưu việt cho bản thân, mà tỉ lệ người bình thường thương vong cực cao.

Lúc hình ảnh Thành Hoàng Sa hài hòa truyền đến tai người bình thường những nơi khác, Thành Hoàng Sa trở thành thiên đường mà những người bình thường hướng đến.

Bọn họ muốn đến Thành Hoàng Sa, nhưng bị ngăn cản, không có người bình thường tồn tại, đâu có ai cung phụng nhóm Thẻ sư cao cao tại thượng? Nên bọn họ vừa không muốn quản chuyện sống chết của người bình thường, vừa cấm chế mọi người chạy đến Thành Hoàng Sa.

Đồng thời phong tỏa hầm ra khỏi Thành, cũng cấm đoán người Thành Hoàng Sa xuất nhập.

Nên lúc Thành Hoàng Sa phồn vinh, nhanh chóng khôi phục kinh tế ngày xưa, Thành Bạch Sa và Hắc Sa kinh tế và trật tự xã hội dần tan rã.

Mà Thành Thiết Sa đạt thành hợp tác với Hoàng Sa, đi theo bước chân Thành Hoàng Sa, dần dần khôi phục.

Lâm Tô và Hạ Thanh Trúc bàn bạc, định thống nhất Tứ đại Thành lại, chỉ cần thành thống nhất, theo chiều hướng phát triển, những thành nhỏ khác không đáng để tâm.

Lúc trước bản thân bọn họ chưa khôi phục, không rảnh bận tâm cái khác, bây giờ có năng lực, đến lúc kết thúc cục diện quốc gia chia năm xẻ bảy.

EDIT: morticia..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio